Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chàng vùi đầu vào hõm cổ ta, hôn một cái.
"Người ta hôi lắm, tắm sạch rồi hẵng sinh con."
Ta sáp lại gần ngửi ngửi.
Tuy không tính là hôi, nhưng mùi mồ hôi nhàn nhạt hòa cùng mùi hương liệu, cũng không dễ ngửi cho lắm.
Chàng đặt ta ngồi lên chiếc tủ thấp trong phòng tắm.
Ta chăm chú nhìn chàng, cho đến khi chàng tắm xong.
Rồi lại bị chàng vài ba bước bế về giường.
Chàng cầm cuốn sách kia lên hỏi ta: "Muốn thử loại nào trước?"
Ta lật đến trang mà Sở tỷ tỷ bảo là thoải mái nhất, rồi chỉ vào đó.
"Cái mà ôm nhau này..."
"Được."
11
Sinh con mệt thật đấy.
Ta mệt đến mức muốn bỏ cuộc.
Nhưng Vệ Thù nói, bỏ dở giữa chừng là không sinh con được.
Thế là ta lại cố gắng kiên trì.
Vệ Thù khen ta giỏi quá.
Ta cũng khen chàng giỏi quá.
Chàng cứ thế "sinh con" với ta mãi.
Hại ta sáng hôm sau thức dậy, vừa đau lưng vừa mỏi eo, chỗ nào cũng ê ẩm.
Quả nhiên con người ta không nên quá chăm chỉ, ngay cả Vệ Thù ngày nào cũng dậy sớm hơn gà, hôm nay cũng ngủ nướng.
Ta ranh mãnh véo má chàng.
Giây tiếp theo, đôi mắt đen ấy mở ra.
Bàn tay to lớn trên eo ta ngang nhiên véo mạnh.
Chỗ nhột bị véo, ta không kìm được mà vặn vẹo người.
Dần dần, ta cảm thấy có gì đó không đúng.
Ta sợ hãi đẩy đẩy chàng ra.
Chàng cắn một cái lên vai ta.
Bật cười một tiếng: "Đồ nhát gan."
Rồi chàng xoay người đứng dậy, lại bắt đầu một ngày bận rộn của mình.
Tết ở Thương Châu có hơi lạnh lẽo.
Không có pháo hoa rực rỡ đầy trời.
Ta có chút thất vọng, ta thích xem pháo hoa nhất mà.
Vệ Thù thấy vậy, cười nói với ta: "Sau này sẽ có."
Ta không hiểu: "Có gì ạ?"
"Sẽ có pháo hoa, cũng sẽ có đường phố đông đúc nhộn nhịp, bá tánh đón năm mới được mặc quần áo mới, đi giày mới, trẻ con đều có kẹo mạch nha để ăn."
Sau Tết, Vệ Thù vẫn bận rộn như cũ.
Điều duy nhất không giống...
Là chàng sắp phải ra trận đ//ánh giặc.
Trước khi đi, chàng ở trong phòng lau chùi bộ áo giáp màu đen.
Chàng lơ đãng hỏi ta: "Nàng có muốn đến Nghiệp Đô không?"
Ta gật đầu, ta chưa đến đó bao giờ.
Chàng cười nói: "Đợi ta trở về, chúng ta sẽ đến Nghiệp Đô đốt pháo hoa."
Nhưng khi chàng cưỡi lên chiến mã, rời khỏi thành, ta lại thấy hơi buồn.
Bá phụ nói, đ//ánh giặc sẽ có người ch//ếc.
Ta sợ Vệ Thù sẽ không trở về.
Nhưng Vệ Thù nói, không đ//ánh giặc, sẽ còn nhiều người ch//ếc hơn.
Lúc đi, chàng nâng mặt ta lên hôn một cái, nói.
"Đừng sợ, ta nhất định sẽ trở về."
Ta khóc, nhét hết số kẹo mạch nha mà mình không nỡ ăn vào trong áo giáp của chàng.
"Hồ An muốn Vệ Thù bình an."
Chàng cười, cúi đầu ôm chầm ta vào lòng.
"Ừm, Hồ An đã ‘đóng dấu’ rồi, ta nhất định sẽ bình an."
…
Ta không nhớ rõ trận chiến này kéo dài bao lâu.
Cứ nửa tháng một lần, Vệ Thù lại gửi tin chiến thắng và thư về Thương Châu.
Dựa theo tin chiến thắng và thư của chàng.
Ta cắm đầy những lá cờ nhỏ lên tấm bản đồ trong nha thự của chàng.
Cờ cắm càng nhiều, ngày Vệ Thù trở về càng gần.
Cuối cùng, có một ngày, lá cờ trong tay ta đã được cắm lên tường thành Nghiệp Đô.
Ta vui sướng chạy vòng quanh tấm bản đồ.
Lại mấy ngày nữa trôi qua, Vệ Thù đã trở về.
Nửa đêm, bộ áo giáp lạnh lẽo áp sát vào lưng ta.
"Hồ An, chúng ta có thể đến Nghiệp Đô đốt pháo hoa rồi."
Ừm, chúng ta có thể đến Nghiệp Đô đốt pháo hoa rồi.
(Ngoại truyện: Vệ Thù)
Giang Nam mưa bụi có tuyệt sắc, Túc gia có nữ nhi dung mạo yêu kiều, gió xuân mười dặm đường Dương Châu, cuốn rèm châu lên đều chẳng bằng.
Câu thơ này, suýt chút nữa đã hủy hoại cả cuộc đời của một nữ tử.
Lần Túc Sưởng mang hôn thư đến tìm ta, cũng là lúc Sùng Minh Đế đã ban xuống thánh chỉ muốn nạp nữ tử Túc gia làm phi tần.
Ta ngồi trước bàn án, nhìn vị chính khách đã nắm quyền ở Giang Nam suốt mấy chục năm trời, lần đầu tiên cúi đầu.
Chẳng qua là vì muốn cầu một con đường sống cho cháu gái của mình.
Ông ta nói, bào đệ của ông ta ch//ếc dưới tay Sùng Minh Đế, không để lại gì cả, chỉ để lại một đứa con gái, ông ta phải bảo vệ đứa nhỏ này.
Ta nhìn hôn thư trên tay ông ta, mơ hồ nhớ ra, phụ thân quả thực đã định cho ta mối hôn sự này.
Khóe môi ta cong lên, nở nụ cười: "Túc gia đây là muốn tạo phản?"
Túc Sưởng cười khổ: "Túc gia không thể không phản."
Cứ như vậy, ta đã đồng ý mối hôn sự này.
Dùng một cuộc hôn nhân, đổi lấy lương thảo, quân nhu của Giang Nam, không lỗ.
Trước khi thành hôn, ta đã biết, nữ tử Túc gia tâm trí không bình thường, là một kẻ ngốc.
Lại không biết nàng ngốc đến mức đáng yêu.
Buồn ngủ đến mức mắt không mở nổi, mà vẫn ngồi ở cửa, ta cứ nghĩ nàng giống như trẻ con, dỗi hờn không chịu đi ngủ.
Nhưng ma ma nói, nàng đang đợi ta.
Ta sững sờ, đợi ta?
Ta có gì đáng để đợi chứ?
Nàng mở mắt ra, ta vừa định hỏi nàng đợi ta có việc gì.
Nàng lại cười nói một câu: "Ta tên là Hồ An."
Ta nói ta là Vệ Thù.
Nàng liền lẽo đẽo theo sau ta, ngọt ngào gọi ta là phu quân.
Còn chia kẹo mạch nha cho ta.
Nàng nói, đó là thứ quý giá nhất của nàng.
Ta không nhớ mình đã bao lâu rồi chưa ăn kẹo.
Có lẽ là từ sau khi phụ thân qua đời, hoặc là sau khi huynh trưởng tử trận.
Nhưng khi viên kẹo tan ra trong miệng, trái tim ta dường như đã sống lại.
Tối đến lúc đi ngủ, ta tự cười nhạo chính mình.
Đã lớn đầu thế này rồi, sao có thể bị một viên kẹo mua chuộc chứ.
Kể từ đó, mỗi ngày khi ta về nhà, ánh nến trong phòng đều được thắp sáng.
Trong phòng cũng được sưởi ấm áp, giường đệm cũng thơm tho.
Ta hình như đã trở nên khác xưa.
Nhưng lại không nói rõ được là khác ở chỗ nào.
Ta hỏi Thanh Nhai.
Thanh Nhai nói: "Chủ quân ngày càng giống 'người' hơn."
Ta thấy hắn mới không phải là 'người'.
Hồ An là một cô nương thích ăn kẹo.
Trong túi lúc nào cũng đựng đầy ắp kẹo.
Thỉnh thoảng lại chia cho ta một viên.
Rồi thỉnh thoảng lại chia cho Nghiên Chi một viên.
Còn thỉnh thoảng chia cho a tẩu một viên.
Như vậy cũng thôi đi.
Nhưng tại sao nàng thỉnh thoảng còn chia cho Thanh Nhai một viên.
Ta không vui cho lắm.
Đêm đó, ta liền giấu hết kẹo của nàng đi.
Ta dỗ nàng, sau này kẹo đều cho ta ăn hết có được không.
Nàng cười ta, nói ta còn tham ăn hơn cả nàng.
Ừm, ta không chỉ tham ăn, mà còn tham lam.
(Hết)