Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tháng chín, ánh nắng giữa trưa trực tiếp bao trùm cả mặt đất.
Trong khuôn viên trường Trung học số Tám Hải Thành, vừa bước vào là một con đường lớn trải dài, hai bên đường trồng đầy cây, nghe nói, những cây này được trồng từ khi trường số Tám mới được xây dựng, tuổi đời cũng ngang với ông bà của học sinh bây giờ.
Đi thẳng theo con đường lớn, rẽ một chút là đến sân thể dục, dưới ánh nắng, cơn gió nhẹ kèm theo tiếng ve sầu thổi qua từng thiếu niên vừa bước vào cổng trường trung học.
Ký ức thanh xuân của bọn họ, bắt đầu từ giây phút này.
Trên sân thể dục có rất nhiều ô vuông nhỏ, được phân chia theo lớp, Bạch Sơ Lâm đứng ở phía bên trái nhất của lớp ba, bên cạnh là lớp hai.
Anh có một bí mật, mỗi khi huấn luyện viên hô "bên trái quay", anh đều dùng khóe mắt để nhìn một bóng lưng.
Đứng nghiêm dưới ánh mặt trời thật sự rất mệt. Lòng bàn chân đứng đến nỗi cứng lại và đau nhói, lại còn bị mặt đất nóng bỏng thiêu đốt.
Muốn chết đi được.
Lâm Tê Đường đã luyện tập trong đầu mấy lần, muốn báo cáo xin nghỉ một lát, nhưng mỗi lần chuẩn bị xong lại có người đi trước một bước, cô lại bắt đầu chuẩn bị lại.
Còn chưa chuẩn bị xong, huấn luyện viên bên cạnh đã hô một tiếng "Bên trái quay, đi đều" rồi dẫn lớp ba đi đến trước lớp bọn họ.
Sau đó lại hô về phía đội hình của bọn họ "Lớp hai, bên phải quay."
Có vài bạn học đã động đậy, có vài người nhìn về phía huấn luyện viên của mình.
Huấn luyện viên Chu của lớp hai khi thấy ông ta hô lớp ba quay lại đã biết ông ta muốn làm gì, liền giơ chân đá ông ta một cái.
"Lớp hai, bên phải quay."
Huấn luyện viên lớp ba cười và né đi, sau khi chỉnh lại thắt lưng liền nghiêm mặt nói "Lớp hai lớp ba nhìn đối diện, không được cười, lớp nào cười sẽ bị phạt đứng nghiêm một phút."
Ông ta đứng bên cạnh, không ngừng kể những câu chuyện thú vị về kỳ quân sự trước đây của bọn họ, khiến các bạn học đều phải nín cười.
Lâm Tê Đường cũng không nhịn được, cô nghiêng đầu cười trộm, lại bắt gặp một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Đôi mắt đó sau khi chạm phải ánh mắt của cô liền lập tức rời đi, như thể ban nãy chỉ là ảo giác của cô.
Sau khi Bạch Sơ Lâm rời mắt đi, trong đầu anh không ngừng hiện lên khuôn mặt hơi ửng hồng vì nắng và đôi mắt cười của thiếu nữ.
Anh mím môi, đây là lần đầu tiên cô nhìn anh, vừa nghĩ đến đây tim anh đã đập thình thịch, bàn tay áp sát vào đường may quần lặng lẽ siết chặt, cố nhịn một chút, cố nhịn một chút.
Một ngày huấn luyện, mọi người đều mệt rã rời, Lý Vĩnh Hàng kéo lê thân thể mệt mỏi đi tìm Bạch Sơ Lâm, thấy anh đang ngồi trên bãi cỏ cầm điện thoại gõ chữ, cười như một tên ngốc.
Anh ấy có chút nghi hoặc, chẳng lẽ việc huấn luyện của chúng ta rất nhẹ nhàng sao?
Không đúng, buổi chiều còn bị phạt năm mươi cái nhảy ếch cộng thêm hai vòng sân thể dục nữa, anh ấy đã mệt đến mức không đứng thẳng lưng nổi rồi.
Anh ấy ghé sát vào xem, Bạch Sơ Lâm lập tức giấu điện thoại đi, có chút căng thẳng và chột dạ hỏi "Làm gì."
Lý Vĩnh Hàng nghi ngờ nhìn chằm chằm vào sự bất thường của anh, có tật giật mình. "Câu này phải là tớ hỏi chứ, cậu ôm điện thoại cười ngây ngô cái gì, cậu... Có phải có chuyện gì giấu tớ không!"
Thì ra không nhìn thấy, anh trở lại trạng thái bình thường: "Đi ra, ăn cơm."
Cầm cặp sách đứng dậy, quăng áo khoác lên vai, sải bước chân dài đi.
Lâm Tê Đường và Giả Di dìu nhau đi về phía nhà ăn. Thể lực của hai người đều rất kém, buổi huấn luyện sáng nay tuy không căng thẳng bằng lớp ba nhưng đối với bọn họ đã là địa ngục rồi.
Vừa bước vào nhà ăn, luồng khí mát lạnh ập đến khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Là một trường trọng điểm lâu đời, cơ sở vật chất của trường số Tám vẫn rất xuất sắc, phòng học, nhà ăn, ký túc xá đều được trang bị máy điều hòa, nhưng với môi trường ở Hải Thành, không trang bị thì mùa hè thật sự rất khó sống.
Trường số Tám có chút kỳ lạ, lớp bảy cũng cần phải huấn luyện quân sự, nhưng bây giờ chỉ mở một nhà ăn, điều này dẫn đến việc chỗ ngồi trong nhà ăn có chút khan hiếm.
Hai người đứng ở cửa quan sát một lúc, để ý thấy có người đứng dậy, liền lập tức chuẩn bị xông lên.
Chỉ còn cách một bước chân, mấy bạn nam đã đến trước.
Ơ...
Bạch Sơ Lâm không ngờ lại tình cờ gặp được cô, muốn mở lời nhường chỗ, nhưng trong lòng lại có chút căng thẳng, cuối cùng vẫn huých vào Lý Vĩnh Hàng.
Lý Vĩnh Hàng hiểu ý ngay, anh ấy cười hì hì nói với bọn họ: "Hai người đẹp ngồi trước đi."
Cao Tử Mậu đi cùng với Lương Tiêu có chút không vui, bây giờ vừa mệt vừa đói, hơn nữa rõ ràng là bọn họ đến trước tại sao phải nhường, anh ta lên tiếng ngăn cản: "Không được, bọn tôi đến trước."
Lâm Tê Đường vốn định từ chối và cảm ơn ý tốt của bọn họ, nhưng lời nói của bạn nam này khiến cô có chút khó xử.
Giả Di lướt qua bốn người, khi nhìn thấy Lương Tiêu ở bên cạnh thì đồng tử hơi giãn ra, cô kéo Lâm Tê Đường mỉm cười với bọn họ, "Các cậu ngồi trước đi." Rồi nhanh chóng đi khỏi.
Bạch Sơ Lâm muốn mở miệng nói thêm gì đó, nhưng bọn họ đã đi được mấy mét, Lý Vĩnh Hàng nhếch mép xuống, nhún vai với anh, không còn cách nào khác, ai bảo lại đi cùng với tên Cao Tử Mậu này chứ.
Bốn người ở cùng một ký túc xá, Lý Vĩnh Hàng và Bạch Sơ Lâm là bạn từ nhỏ, cấp hai học ở nơi khác. Bạch Sơ Lâm quen hai người còn lại từ cấp hai, quan hệ với Lương Tiêu khá tốt, Lương Tiêu lại có thể chơi được với Cao Tử Mậu, thế là bốn người thường đi cùng nhau.
Giả Di kéo Lâm Tê Đường đi xa rồi mới dừng lại, Lâm Tê Đường cảm thấy có chút kỳ quái, bọn họ là yêu ma quỷ quái gì mà lại sợ hãi đến vậy? Giả Di vỗ vỗ ngực, sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của cô, định mở lời giải thích, nhưng nghĩ lại rồi thôi. Liên quan đến quyền riêng tư của một người bạn khác.
"Ừm... Thật là khó xử, cũng may tớ đã kéo cậu ra rồi."
Cô ấy cúi đầu, che giấu sự chột dạ.
Thật ra, Giả Di quen hai người, cấp một đã từng học cùng lớp một thời gian ngắn. Một người là Lương Tiêu, người còn lại tên là Bạch Sơ Lâm. Sau này phân lớp và trở thành bạn thân của Lâm Tê Đường.
Hai người bọn họ có một số chủ đề để bàn tán, nhưng Lâm Tê Đường không quan tâm cũng không tiếp xúc, nên hoàn toàn không quen biết.
Giả Di không hiểu rõ về Bạch Sơ Lâm lắm, nhưng Lương Tiêu, ha ha, đúng là kẻ đểu!
Cô có một người bạn thời cấp hai, đã từng hẹn hò với anh ta...
Tóm lại là, ngắn ngủi, vô lý, còn bị tổn thương.
Ở bên anh ta chỉ cần, xinh đẹp.
Đây là điều kiện bắt buộc, còn chia tay, chỉ vì, có người xinh đẹp hơn xuất hiện.
Dường như không có ai nhận được sự yêu thích của anh ta, hoặc là, sự yêu thích của anh ta rất rẻ mạt.
Anh ta thì không sao, nhưng bạn của Giả Di lại rất đau khổ.
Vì vậy, ấn tượng của Giả Di về anh ta không tốt.