Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặt trời ở Hải Thành vào tháng chín vẫn thức dậy từ rất sớm, buổi học sáng vừa kết thúc, mặt trời đã treo cao trên bầu trời.
Tiết học đầu tiên của lớp hai là môn ngữ văn, cô giáo Hoàng vừa vào lớp đã bảo mọi người lấy bài kiểm tra tháng ra, chuẩn bị giảng bài. Hiệu trưởng lại dẫn theo hai người đi vào, cô giáo Hoàng nghi hoặc nhìn bà. Bà giơ tay chào, giải thích: "Làm phiền mọi người một chút, nhà trường có một bộ phim tuyên truyền cần quay, dự định sẽ chọn một vài bạn học từ lớp hai và lớp ba để quay."
Nói xong, bà ra hiệu cho hai người đi theo có thể bắt đầu. Người phụ nữ đi theo phía sau hiệu trưởng đầu tiên giới thiệu thân phận và mục đích đến, sau đó bảo các bạn học ngẩng đầu thẳng lưng lên. Hai người bọn họ đưa mắt nhìn xung quanh một vòng lớp, cúi đầu thì thầm một lúc, cùng nhau gật đầu, rồi lại xin chỉ thị của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng nhìn về phía Lâm Tê Đường, sau đó gật đầu, "Cứ vậy đi."
Lâm Tê Đường bị hiệu trưởng nhìn chằm chằm có chút rùng mình, ngay khi đang nghi hoặc thì hai nhân viên công tác đó đã chỉ vào cô và mấy bạn học khác, mỉm cười với cô giáo Hoàng, rồi dẫn bọn họ ra ngoài.
Ngoài hành lang cũng có mấy bạn học lớp ba đang đứng, hai nhóm người tạo thành những cặp nam nữ đứng chung một chỗ, sau đó yêu cầu bọn họ đọc vài câu.
Bạch Sơ Lâm nhìn người bạn học bị kéo đi bên cạnh, lại nhìn vào vị trí đứng của cô rồi lặng lẽ lùi về phía sau một chút.
Anh đã được toại nguyện đứng cùng cô.
Đạo diễn nhìn hai người bọn họ từ trên xuống dưới một vòng, hài lòng gật đầu. Cuối cùng cũng đã chọn được hai nam hai nữ làm nhân vật chính, Bạch Sơ Lâm và Lâm Tê Đường, Lý Viễn Hàng và Trần Y Y của lớp họ, những người khác làm diễn viên phụ hỗ trợ quay phim.
Đạo diễn đưa kịch bản, yêu cầu trong hôm nay phải học thuộc, sáng mai sẽ quay, dặn dò bọn họ có thể luyện lời thoại với bạn diễn trước, phối hợp tốt, đừng để ngày mai lộn xộn, bộ phim tuyên truyền này liên quan đến nhà trường, phải làm việc nghiêm túc.
Lâm Tê Đường chủ động đến lớp ba tìm anh, cũng may khuôn mặt anh nổi bật, cô nhớ ra ngay. Tuần này anh được chuyển xuống ngồi phía sau, tuy ngồi ở góc trong cùng, nhưng cô vẫn nhanh chóng tìm thấy.
Cô đi đến cửa sau, vỗ vỗ vào bả vai bạn học ngồi ở cửa, bạn nữ mỉm cười với cô: "Tìm ai vậy?" Cô chỉ vào Bạch Sơ Lâm đang ngồi ở góc. Bạn nữ hiểu ý gật đầu, rồi hô vào trong "Bạch Sơ Lâm, có người tìm."
Bạch Sơ Lâm đang cúi đầu chăm chỉ học thuộc lời thoại, anh ghét nhất là học thuộc lòng, nhưng vừa nghĩ đến việc được ở cùng cô, nỗi đau khổ cũng giảm đi. Anh học một lúc lại nghĩ một lúc, nên tìm cô như thế nào, không ngờ vừa quay đầu lại đã thấy cô đứng ở cửa, mong đợi nhìn anh.
Anh căng thẳng nuốt nước bọt một cái, động tác đẩy ghế ra cũng có chút khựng lại.
Khi đứng trước mặt cô, Lâm Tê Đường mỉm cười với anh: "Bạn học Bạch? Chào bạn, mình là Lâm Tê Đường."
Cô đứng ngược sáng, một cơn gió thổi qua, thổi tung một lọn tóc của cô.
Trong khoảnh khắc đó, Bạch Sơ Lâm nghe thấy tiếng tim mình đập, những thứ khác trong mắt đều bị làm mờ đi, chỉ có cô là rõ ràng.
Nói về tình cảm của anh, năm lớp tám anh nhặt được một chú chó con ở ngoài trường, mang về nhà nhưng trong nhà không thích, một lúc không để ý đã khiến chân nó bị thương, ở nhà còn nguy hiểm hơn ở ngoài, định cho người khác nhưng không ai muốn nhận nuôi con chó vừa què vừa không đáng yêu này, bất đắc dĩ anh phải tìm một góc ở ngoài trường, nhờ bạn ngoại trú mỗi ngày cho ăn một ít, cuối tuần lại đến chơi với nó.
Sau này chú chó lớn lên, thích tự mình chạy ra ngoài chơi, lúc anh tìm thấy, Lâm Tê Đường đang ngồi xổm trên đất, hai tay chụm lại thành một cái bát nhỏ cho nó uống nước. Anh cũng không ngờ, tình yêu của anh bắt đầu ở khoảnh khắc ấy.
Kể từ đó, anh luôn có thể nhận ra chính xác bóng lưng của cô trong khuôn viên trường, khi nhìn thấy cô, ánh mắt luôn không kiểm soát được hướng về phía cô, khi cô nhìn về phía anh, anh lại luôn căng thẳng, mong đợi cô nhìn thấy mình sẽ lộ ra vẻ mặt khác lạ, lại sợ trên khuôn mặt ấy không có chút gợn sóng nào, thế là liền lẩn trốn.
Anh không biết chuyện này là thế nào, tìm kiếm một chút, hoá ra đây gọi là yêu thầm.
Trong mắt không có ai khác, bốn phía đều là em.
...
Lúc quay phim, bọn họ mặc đồng phục mùa hè, sự kết hợp giữa đen và trắng trông thật trong sáng và sạch sẽ, cơn gió trên con đường rợp bóng cây thỉnh thoảng thổi tới, ghi lại những khoảnh khắc đẹp đẽ và thuần khiết nhất.
Sau khi kết thúc, Bạch Sơ Lâm thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống nghỉ ngơi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây, ban nãy vừa phải học thuộc lòng bên cạnh cô vừa đứng trước ống kính, anh căng thẳng đến sắp ngất đi, nhưng để tạo dựng hình ảnh tốt đẹp vẫn luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, cô lại có thể bình tĩnh và giữ nụ cười đọc hết một đoạn lời thoại dài.
Lâm Tê Đường lấy nước chia cho mọi người, sau khi đưa chai nước cuối cùng cho anh liền ngồi xuống bên cạnh. Bạch Sơ Lâm lập tức ngồi thẳng người nhận lấy nước cảm ơn.
Lâm Tê Đường cảm thấy có chút buồn cười, ban nãy lúc quay phim đã căng thẳng rồi, sao bây giờ vẫn chưa hồi phục lại nhỉ. "Không phải đã quay xong rồi sao, sao vẫn còn căng thẳng vậy?"
Bạch Sơ Lâm giả vờ bình tĩnh uống một ngụm nước, bình thản trả lời: "Ừm đang lo bọn họ quay xấu tớ."
Nghe vậy, Lâm Tê Đường cười một tiếng, nhìn anh an ủi nói chắc chắn sẽ không đâu.
Bạch Sơ Lâm nghe thấy cô cười liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn không dám đối diện với ánh mắt của cô, định tiếp tục trò chuyện với cô, mím môi hỏi: "Sao cậu bình tĩnh vậy? Hình như không hề căng thẳng chút nào."
Lâm Tê Đường quay đầu nhìn anh, muốn nhìn vào mắt anh, nhưng ánh mắt anh lại bay về phía cành cây. Lâm Tê Đường không thể làm gì khác hơn là cũng nhìn về phía cành cây: "Bố mẹ tớ đấy, bọn họ cứ bắt tớ rèn luyện, đăng ký một đống hoạt động, tớ miễn dịch rồi."
Bạch Sơ Lâm gật đầu, khen thật tốt. Còn muốn tiếp tục trò chuyện, sợ cô buồn chán rời đi, lo lắng suy nghĩ mãi, nhưng thật sự không nghĩ ra được gì, lần đầu tiên anh ghét mình ăn nói vụng về. May mà Lâm Tê Đường không đi, vẫn ngồi cùng anh xem những người khác quay phim.
Chỉ là một cuộc tiếp xúc ngắn ngủi, Bạch Sơ Lâm đã hồi tưởng lại cả một học kỳ.