Ân Sâu Mới Biết Là Yêu - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1.


Trong Vạn Hoa Lâu không có ruộng đất, cũng không có xa quay sợi, đến một con gà vịt ngỗng cũng chẳng có, ta có sức mà chẳng biết dùng vào đâu, chỉ có thể chân tay luống cuống đứng tại một chỗ.


Ta lấy hết can đảm níu lấy đại nương xinh đẹp đã bỏ tiền ra mua mình: "Đại nương, Vạn Hoa Lâu đến đất cũng không có, sao người còn nỡ bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua ta?"


Bà ta nghẹn lời, dường như muốn giải thích.


Sợ bà ta khó xử, ta vội xua tay: "Ta không có ý chê bai đâu, đại nương đừng hiểu lầm."


"Đừng gọi ta là đại nương, gọi là a mụ." Đại nương nhíu mày chặt hơn, miễn cưỡng nói: "Ta mua ngươi về không phải để ngươi làm việc chân tay, hầu hạ người khác ngươi có hiểu không? Hầu hạ các công tử, lão gia đến lâu của ta cho họ vui vẻ thì sẽ có tiền thôi."


Ta vội vàng gật đầu: "Hiểu, ta hiểu. Ta giỏi nhất là hầu hạ người khác!"


A mụ sững người một lúc, rồi phất tay, mấy gã đại hán to con đang vây quanh ta liền lui ra ngoài.


"Nếu ngươi đã hiểu chuyện như vậy thì hôm nay sẽ để ngươi khai bao."


Ta phấn khích xoa tay: "Khai bao tốt quá, đi đâu khai ạ? Bao ở đâu?"


Ta rất thích bóc vỏ bắp ngô, lột từng lớp lá bên ngoài, để lộ ra những hạt ngô vàng óng...


Đây đã là công việc nhẹ nhàng nhất rồi.


"Đa tạ a mụ đã chiếu cố!" Ta nhanh chóng  bổ sung.


A mụ nhìn ta với vẻ khó tin, rồi đưa ta vào một căn phòng nhỏ, dặn ta ở trong đó chờ.


Rất nhanh sau đó, một tiểu công tử mảnh khảnh bước vào.


"Ngươi cũng đến để khai bao à?"


Gương mặt của tiểu công tử ửng hồng, hắn khẽ ừ một tiếng.


"Lần đầu tiên phải không, không sao, ta dạy ngươi." Ta thoải mái hào phóng nói.


Việc nhà nông thế này, tiểu thiếu gia như hắn chắc chắn chưa từng làm, ta bao trọn việc dạy bảo.


Chỉ là ta không hiểu nổi tại sao hắn lại phải đến đây bỏ tiền để bóc ngô chứ?


"Hay là ngươi cứ nghỉ ở kia đi, để ta làm là được rồi."


Mặt tiểu công tử càng đỏ hơn: "Như vậy, cũng được sao?"


"Được, được chứ! Ta khỏe lắm!" Ta thầm nghĩ ta làm thay việc cho chàng, lần sau chắc chắn hắn sẽ lại tìm đến ta.


Đây chẳng phải là có khách quen rồi sao!


Sau đó, tiểu công tử ngồi ngay ngắn ở mép giường, nhìn ta với vẻ bối rối.


Ta cởi chiếc váy dài vướng víu ra, rồi dạng chân ngồi trên ghế, chờ a mụ mang ngô đến.


Tiểu công tử nhìn ta, ánh mắt cứ thẳng tắp, một lát sau lại hoảng loạn vội vàng quay mặt đi.


"A mụ!" Ta gọi lớn từ trong phòng.


"Chuyện gì!" A mụ dường như đang ngồi xổm ngoài cửa nghe lén, ta vừa gọi đã đáp lời ngay.


"Ngô đâu ạ?"


Ta nghe thấy một tiếng “rầm” ở bên ngoài.


"Cần ngô làm gì?" A mụ hỏi.


"Không phải người muốn chúng ta lột vỏ ngô sao?"


Lại một tiếng "rầm" nữa.


Rất nhanh, một cuốn tranh nhỏ được nhét vào qua khe cửa.


"Cứ làm theo trong sách tranh." A mụ dường như rất tức giận, giọng nói cũng trở nên gay gắt.


Ta mang cuốn tranh đến xem cùng tiểu công tử, tiểu công tử lại hoảng hốt gập cuốn tranh lại, ném xuống đất.


"A mụ nói phải làm theo trong đó, ngươi ném đi rồi thì học thế nào?"


Tiểu công tử cắn môi dưới, cúi đầu không nói tiếng nào, cho đến khi ta định nhặt cuốn tranh lên, hắn đột ngột đứng dậy, cuộn tập tranh kia lại rồi nhét vào trong áo.


"Mặc váy vào đi." Hắn quay mặt đi đưa váy cho ta, nhưng ánh mắt lại không kìm được mà liếc về phía này.


"Ta, ta đi trước đây." Hắn mở cửa rồi đi thẳng ra ngoài, không hề ngoảnh lại.


Chuyện này... là sao vậy?


2.


Không bao lâu sau khi tiểu công tử đi, a mụ bước vào.


Bà ta vui mừng nhìn ta từ trên xuống dưới, rồi lại liếc nhìn chiếc giường vẫn phẳng phiu không một nếp nhăn.


"Nha đầu nhà ngươi đúng là tốt số, vị công tử đó vì ngươi mà đã chi không ít bạc đâu. Thôi được rồi, từ hôm nay trở đi, ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây, khi nào công tử đó đến thì ngươi chuyên tâm hầu hạ hắn."


Ta vội lắc đầu: “Ta có sức, ta có thể hầu hạ người khác!"


Ta sợ bà ta nghĩ ta vô dụng rồi đuổi ta đi.


Mẹ từng nói, con nhà nghèo phải siêng năng mới có cơm ăn, bà đã siêng năng cả một đời, ngay cả ngày trước khi bệnh chết, mẹ vẫn còn đang cuốc đất cho nhà cậu.


Như vậy mới đổi được cho ta một cái bánh rau và một bát canh.


Sau khi mẹ mất, ta bắt đầu học theo mẹ, học giặt giũ, nấu cơm, ra đồng làm việc.


Có lẽ ta làm không được nhanh nhẹn như mẹ, nên mới bị bán đi.


A mụ trừng mắt nhìn ta: "Nha đầu không biết điều này, bảo ngươi nghỉ thì ngươi cứ nghỉ đi, rảnh rỗi thì học hỏi thêm các tỷ muội khác trong lâu đi, đừng để không làm được cái gì như lần này! Lần đầu tiên thì tiểu công tử người ta thấy mới lạ thú vị, nhưng hai ba lần là chán ngay, đến lúc đó cho ngươi nếm mùi đau khổ đấy!"


A mụ nói không sai, tuy tiểu công tử đã lấy mất cuốn tranh, nhưng vẫn còn các tỷ tỷ khác, cái gì các nàng cũng biết, chỉ cần ta nghiêm túc học thì nhất định cũng sẽ làm được.


Ta gõ cửa mấy phòng, nhưng các tỷ tỷ đều không thèm để ý đến ta.


Còn nói số ta tốt.


Số ta tốt sao?


Ta chỉ biết không làm việc thì chắc chắn không được, các nàng không chịu dạy, ta sẽ tự tìm cách.


A mụ không giao việc cho ta, nhưng trong mắt ta phải có việc, ta dùng giẻ lau sàn nhà sạch bong không một hạt bụi, lại rửa sạch đám bình rượu, đĩa chén sáng loáng.


A mụ nhìn ta chổng mông lau nhà thì thở dài, rồi bảo ta đừng làm vậy lúc có khách, ảnh hưởng đến việc làm ăn.


Ta còn học theo các nàng bôi son phấn lên mặt, da ta không trắng bằng các nàng, nên ta bôi nhiều phấn hơn, rồi nép ngoài cửa nghe ngóng.


Âm thanh bên trong rất kỳ lạ, giống như tiếng mèo kêu, người đi vào lúc ra ngoài đều cười rất vui vẻ.


Thì ra... là như vậy.


Ta cảm thấy mình đã nắm được một chút tinh túy.


Lần thứ hai tiểu công tử đến, a mụ đặc biệt dặn dò ta phải hầu hạ vị khách quý này cho tốt.


Điều đó là chắc chắn rồi, ta đã chuẩn bị đầy đủ.


Tiểu công tử vừa bước vào, ta đã nóng lòng muốn thể hiện bản thân cho hắn xem.


Hắn nhìn ta, mím đôi môi xinh đẹp không nói gì.


"Ta học được rồi." Ta vô cùng đắc ý.


Tiểu công tử phe phẩy chiếc quạt giấy, ngồi sang một bên rót chén trà, tiếp tục nhìn ta.


Rồi ta bắt đầu giả tiếng mèo kêu: "Meo..."


Tiếng meo meo luyến láy, lúc cao lúc thấp, lúc dồn dập lúc khoan thai, ta cảm thấy mình đã học được mười phần của các tỷ tỷ.


Tiểu công tử sặc cả ngụm trà: "Đây là bản lĩnh mà ngươi mới học được à?"


Ta đắc ý: "Ta đã trốn ngoài cửa học rất lâu đấy."


Tiểu công tử không nói một lời, chỉ uống trà, nhưng đôi mắt đẹp như trăng lưỡi liềm lại nheo lại, ý cười từ đó mà trào ra.


Vậy chắc chắn là ta hầu hạ rất tốt rồi.


Ta tiếp tục meo...


"Đừng, đừng kêu nữa." Gương mặt của tiểu công tử ửng hồng, đặt chiếc quạt xếp lên đùi ngắt lời ta.


"Cứ ngồi đây trò chuyện với ta một lát."


Trò chuyện ư?


Ta không giỏi việc này lắm, ngoài mẹ ra thì không có ai nói chuyện với .


Ta ấp ủ một hồi lâu: "Hôm nay trời không mưa, hoa màu ngoài đồng chắc phải tưới nước rồi."


Hắn không nói gì.


Phải đổi chủ đề khác, ta nhìn chằm chằm vào mũi giày của hắn ngẩn ngơ.


"Ừm... đám mây thêu trên giày của ngươi đẹp quá, trông nhẹ nhàng bồng bềnh."


Hắn không nói gì.


"Ừm… đôi mắt của ngươi giống như trăng lưỡi liềm, cũng rất đẹp."


Cây quạt hắn đang phe phẩy khựng lại một chút.


"Còn ngươi thì sao? Có ai nói ngươi xinh đẹp không?" Hắn hỏi ta.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo