Ảnh Hậu Hắc Mã - Chương 12

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

62


Ta hỏi Thái hậu, vì sao lại phải giả điên giả dại, có phải trong cung có người uy hiếp bà không?


Bà lắc đầu, nhìn về phía Lục Phóng.


"Ai gia sợ, bị chính con trai của mình uy hiếp."


Hóa ra là vậy.


Hà Nhu, Lạc Hà, đều là người của Hoàng hậu.


Bà lo Lục Phóng cứ một mực truy tìm chân tướng mà trở mặt với Hoàng hậu.


Cuối cùng không có thuốc giải độc mà mất mạng.


Thái hậu ái ngại nói với ta: "Nha đầu, ngươi không trách Ai gia ích kỷ chứ?"


"Không đâu ạ."


Ta nhìn về phía Lục Phóng.


"Nếu ta không nắm chắc có thể cứu chàng, ta cũng sẽ không để chàng mạo hiểm."


"Mạng của chàng là do ta cứu, phải nghe lời ta."


"Sống cho tốt, còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì."


Đôi mắt đen láy của Lục Phóng sáng lên.


Nóng bỏng nhìn ta.


Đây là lần đầu tiên ta thấy chàng, giữa mày và khóe môi, lén lút giấu đi nụ cười.


63


Bên ngoài điện có tiếng bước chân vọng vào.


Hoàng hậu cuối cùng vẫn theo tới.


Thái hậu khẽ phàn nàn: "Thật muốn ra khỏi cung cho tai được yên tĩnh."


Hoàng hậu hỏi chúng ta đã trò chuyện những gì.


Ta suy nghĩ một lát rồi đáp: "Thái hậu nói trong cung lạnh lẽo quá. Người muốn đến một nơi ấm áp hơn."


Thái hậu nghe ta nói, liền bắt đầu khóc lóc om sòm, đòi ra khỏi cung.


Ta nói, sơn trang suối nước nóng của Vương gia khí hậu dễ chịu.


Có thể để Thái hậu đến đó tịnh dưỡng một thời gian ngắn.


Thái hậu vỗ tay.


"Suối nước nóng? Ta muốn ngâm suối nước nóng! Ở đó có thuyền không?"


Ta gật đầu.


Hoàng hậu từ chối: "Thái hậu tuổi đã cao, không nên ra khỏi cung."


Thái hậu vừa nghe, mắt đã đỏ hoe vì tức giận.


Một tay giật phăng cây trâm phượng của Hoàng hậu.


"Ngươi đã có 'chim' rồi, lại không cho ta có 'thuyền'? Còn không cho ta ngâm suối nước nóng?"


Mái tóc Hoàng hậu buông xõa, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.


Bà ta không thể cản được chúng ta.


Đặc biệt là Lục Phóng, người đã không còn bị thuốc của bà ta khống chế nữa.


64


Thái hậu không cho phép bất kỳ người nào từ trong cung đi theo vào sơn trang.


Bà còn nói, nếu thấy một người bước vào, sẽ giết một người.


Ta nói, như vậy có phải là quá đáng không.


Bà nói, theo luật pháp của Đại Ninh, kẻ điên giết người không phạm pháp.


Ta "ồ" một tiếng, rồi đóng chặt cửa lớn lại.


Bà lão cuối cùng cũng có thể không bị ràng buộc.


Sống một cuộc sống tự do ở nơi hoa nở mùa xuân này.


Bà vui vẻ khoác tay ta.


"Nha đầu, rốt cuộc vẫn là ngươi thông minh."


Ta cười nói:


"Vẫn là Thái hậu người tiếp lời nhanh. Không ngờ còn có thể nói ra được chữ 'thuyền'."


Thái hậu đắc ý cười nói:


"Con trai ta cái gì cũng bằng lòng làm vì ngươi. Huống hồ chỉ là một con thuyền."


Lục Phóng như thể bị không khí làm sặc.


Bỗng ho không ngừng.


Ta nhớ đến con thuyền ở sơn trang suối nước nóng ngày hôm đó...


Nhưng sao Thái hậu lại biết được.


Đang lúc thắc mắc, ta thấy ma ma chạy đến chỗ Thái hậu.


Hai người như những tỷ muội lâu ngày không gặp.


Thái hậu khẽ nói với ta:


"Ma ma là người Ai gia tin tưởng nhất, nên mới phái bà ấy đến giám sát con trai ta."


"Bà ấy thường báo cáo những chuyện ngọt ngào của hai đứa cho Ai gia."


"Ai gia cứ như xem tiểu thuyết vậy, vui lắm."


Ta và Vương gia?


Thường xuyên?


Ngọt ngào?


Ờm...


Ma ma và Thái hậu, đúng là biết cách tự tìm đường mà ăn...


65


Đêm đó, ta và Vương gia ở lại sơn trang suối nước nóng.


Trước đây có ma ma giám sát, bây giờ còn có Thái hậu trông chừng.


Chúng ta vẫn phải ngủ chung một phòng.


Ta thì lúc nào cũng ngủ rất ngon, nhưng Lục Phóng lại hay mất ngủ.


Vì vậy ta định nhường giường cho chàng.


Ta có thể trải chăn ngủ dưới đất.


Như vậy cả hai đều có thể ngủ thoải mái.


Chàng thấy ta im lặng trải đồ dưới đất, liền cản ta lại:


"Sao thế? Nàng sợ lăn xuống đất à?"


"Có ta ở đây, không đến nỗi vậy đâu."


Ta lắc đầu.


"Hay là ta ngủ thẳng dưới đất luôn, lăn thế nào cũng không sợ."


"Tùy nàng." Chàng quay lưng đi, tự mình nằm lên giường.


Ta nhón chân thổi tắt hết đèn.


Đang mò mẫm tìm chỗ nằm vừa trải dưới đất, thì cảm thấy một đôi tay đỡ lấy eo ta, nhấc bổng ta lên.


Hơi ấm và sức lực này, giống hệt như lúc chàng đỡ ta lên từ hồ băng.


Khi ta hoàn hồn lại, chàng đã nhẹ nhàng đặt ta lên giường.


Rồi tự mình nằm xuống đất.


Ta có chút hối hận.


Tại sao ban nãy, không dùng hai tay vòng qua cổ chàng...


Ta thậm chí còn muốn hôn chàng một cái...


Trong đầu hiện lên đôi môi mềm mại ấm áp của chàng trong hồ băng ngày đó.


Ta vỗ vỗ vào mặt mình.


Để bản thân tỉnh táo lại một chút.


Còn tự động viên mình.


Diễn tốt lắm.


Nhập vai sâu, là chuyện tốt.


Nhưng vừa quay đầu, đã trùm chăn lén nhìn chàng.


May mà chàng không nhận ra ta vừa muốn làm gì với chàng...


Dưới ánh trăng, sống mũi chàng như một đồi cát trắng nhô lên.


Đôi mắt khẽ nhắm, tựa như một con chim đang nghỉ ngơi.


"Tống Uyển Ngâm, hôm nay nàng đã cắt móng tay chưa?"


Chàng bất thình lình lên tiếng, làm ta giật nảy mình.


Nhất thời lắp ba lắp bắp.


"Cắt... cắt rồi..."


Chàng từ từ ngồi dậy, cuộn chăn đệm đặt sang một bên.


Rồi ngồi xuống mép giường.


"Sáng mai, nếu có người hầu vào, thấy bản vương ngủ dưới đất, không hay."


"Ồ..."


Ta biết ý, dịch vào bên trong.


Xoay nửa người lại.


Dùng sức đè nén trái tim đang đập thình thịch...


Hy vọng chàng không nghe thấy.


Lục Phóng nhẹ nhàng đắp lại góc chăn cho ta.


Nhưng lời nói lại đầy vẻ đe dọa.


"Tối nay ngoan ngoãn một chút."


"Vâng." Ta lí nhí đáp.


Không biết có phải vì dùng não quá độ, hay là đại não hoàn toàn chập mạch.


Ta mơ màng hỏi chàng:


"Trước đây, rốt cuộc ta đã cào rách chỗ nào của chàng?"


Thực ra ta nghĩ, nhớ lấy bài học, mới có thể không tái phạm.


Ta phải dùng tiềm thức để kiểm soát bản thân, ngủ phải có tướng ngủ.


Chỉ nghe thấy hơi thở của chàng trong không khí trở nên nặng nề.


Chàng bất ngờ nắm lấy cả hai cổ tay của ta.


Dường như không dùng nhiều sức, nhưng ta lại gần như không thể động đậy.


Giống như bị còng tay vậy.


Chẳng muốn tốn sức giãy giụa làm gì.


66


Lục Phóng luôn dậy sớm hơn ta.


Tối qua ta chắc là không làm gì xấu.


Bởi vì móng tay ta sạch sẽ.


Không có vết máu nào.


Ta đến thỉnh an Thái hậu.


Lại thấy Bạch Chỉ đang bị bà lập quy củ.


"Lời Ai gia nói, ngươi cũng dám không nghe?"


"Quỳ cho tử tế. Không có sự đồng ý của ai gia, không được đứng dậy!"


Nói xong liền quay đầu bỏ đi không ngoảnh lại.


Ta hỏi Bạch Chỉ, rốt cuộc Thái hậu đã nói gì?


Sao cô ta lại không nghe?


Bạch Chỉ vẻ mặt mờ mịt.


"Ta chẳng nói gì cả..."


"Bà ấy vừa thấy ta đã nổi đóa lên."


"Bà lão này, không phải là bị bệnh tâm thần gián đoạn chứ?"


Thực ra ta cũng thắc mắc.


Sự kỳ quặc của Thái hậu không chỉ có vậy.


Lúc bà gặp ta và Lục Phóng, cứ như thể là lần đầu gặp mặt.


Đối với ta, có thể hiểu được.


Nhưng Lục Phóng là con trai của bà.


Bà lại không thật sự điên.


Biểu cảm ngày hôm đó quả thực rất kỳ quặc.


Ta lại suy nghĩ kỹ một hồi.


Bà ở trong cung giả điên giả dại.


Bên cạnh không có một người nào đáng tin cậy.


Các kênh liên lạc ra bên ngoài, hẳn là đã bị Hoàng hậu cắt đứt.


Ma ma không thể nào lúc nào cũng truyền tin cho bà được.


Vậy thì bà làm cách nào, mà lại biết rõ mọi chuyện xảy ra với chúng ta như lòng bàn tay?


Ta định đi tìm hiểu cho ra nhẽ.


Tiện thể nói giúp cho Bạch Chỉ một câu.


67


Khi ta và Bạch Chỉ đến hoa viên, Thái hậu đang tập Bát Đoạn Cẩm.


Bà thong dong hoàn thành cả bài tập rồi mới để ý đến hai chúng ta.


Trong mắt lộ ra một tia không vui.


"Sao thế? Vương phi muốn giúp tỳ nữ này cùng nhau chống lại Ai gia à?"


Ta nén cười.


Vội vàng xua tay.


"Đâu dám đâu dám ạ."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo