Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Ngày phát hiện Tần Qua ngoại tình là một ngày rất đỗi bình thường.
Tôi bắt chuyến tàu cao tốc gần nhất để đến thành phố nơi anh ta ở.
Thời tiết rất lạnh, sau khi ra khỏi ga, tôi đợi một tiếng đồng hồ, Tần Qua mới đủng đỉnh đến.
Mái tóc đỏ của anh ta vô cùng nổi bật, tôi kéo vali hành lý đi đến trước mặt anh ta.
Anh ta lên tiếng, giọng điệu vô cùng mất kiên nhẫn: "Lần sau muốn đến thì nhớ nói trước, đừng có đột ngột gọi cho anh như vậy."
Tôi đã quen rồi nên không đáp, chỉ nhét vali vào cốp sau.
Năm năm trôi qua, tình cảm của Tần Qua dành cho tôi đã không còn nồng nhiệt như thuở ban đầu.
Ngày trước, Tần Qua vì theo đuổi tôi mà làm náo loạn đến mức cả trường đều biết, bây giờ đã tốt nghiệp rồi, bạn bè đều trêu tôi rằng Tần Qua định khi nào sẽ cầu hôn tôi.
Nhớ lại đến những lời đó, tôi liếc nhìn vẻ khó chịu giữa hai hàng lông mày của Tần Qua, chỉ cảm thấy thật nực cười.
Trông anh ta có lẽ chưa từng nghĩ đến chuyện cầu hôn tôi.
Thời tiết thực sự rất lạnh, tôi không nghĩ nhiều nữa, chỉ muốn nhanh chóng chui vào chiếc xe đã bật điều hòa.
Chỉ là, khi tôi quen tay mở cửa ghế phụ lái, bên trong lại có một người phụ nữ lạ mặt đang ngồi.
Khoảng ba mươi tuổi, môi đỏ, tóc xoăn, đầy đặn xinh đẹp.
Tôi nhíu mày: "Cô là?"
Người phụ nữ đó đánh giá tôi từ trên xuống dưới vài lượt, rồi mới quay sang nói với Tần Qua: "Tiểu Tần Qua, cậu quên giới thiệu rồi à?"
Tần Qua thắt dây an toàn, giọng điệu tùy ý: "À, cô ấy là bạn gái tôi, tên Tống Ý."
Nói xong, anh ta lại quay sang nói tiếp với tôi: "Đây là chị Minh Châu, bạn của chị gái anh."
Minh Châu cười cười: "Tiểu Ý à, chị dễ say xe lắm, em ngồi sau nhé!"
Tôi nhướng mày: "Em say xe rất nặng, không ngồi ghế sau được."
Vừa dứt lời, Tần Qua đã mất hết kiên nhẫn thúc giục: "Đừng có õng ẹo thế Tống Ý, xe này của anh mấy triệu bạc, không phải mấy cái xe rẻ tiền em hay ngồi đâu mà dễ say."
Gió lạnh lùa vào cổ áo, tôi rụt người lại, im lặng ngồi vào hàng ghế sau, đeo khẩu trang rồi nhắm mắt lại.
Trên đường đi, Minh Châu có vẻ rất tò mò về quá khứ của tôi và Tần Qua.
"Ê, tiểu Tần Qua, chị nhớ trước đây vì Tiểu Ý mà cậu suýt nữa trở mặt với cả ba cậu đấy nhỉ."
Nhắc đến quá khứ, Tần Qua "chậc" một tiếng, bực bội rít một hơi thuốc, rồi đưa tay ra ngoài cửa sổ xe gạt tàn.
"Lúc đó còn trẻ người non dạ, đừng nhắc nữa, toàn làm mấy chuyện ngu ngốc."
Minh Châu nhận được câu trả lời hài lòng và mỉm cười.
Nói xong, Tần Qua dường như mới chợt nhớ ra tôi đang ngồi ở hàng ghế sau, anh ta liền quay đầu liếc nhìn tôi một cái.
Tôi hé mắt nhìn anh ta, tôi biết sắc mặt của mình lúc này chắc chắn chẳng dễ coi gì.
Anh ta chần chừ một chút, rồi lại giả vờ như không có chuyện gì, quay đầu đi.
Minh Châu không tiếp tục chủ đề đó nữa, mà quay sang cười tủm tỉm hỏi tôi:
"Tiểu Ý, nghe nói nhà em nghèo lắm, sau khi ở bên Tần Qua chắc cũng vớ được không ít lợi lộc nhỉ? Nhìn quần áo em mặc bây giờ, dựa vào bản thâ chắc không mua nổi đâu ha?"
Xe chạy được vài phút, tôi đã bắt đầu thấy chóng mặt.
Nghe những lời chị ta nói, trong lòng tôi vừa cạn lời, vừa không muốn để ý đến chị ta nữa.
Mặc dù Tần Qua khi ở bên tôi có chuyển tiền và mua đồ cho tôi, nhưng số tiền anh ta chuyển cho tôi, tôi chưa bao giờ dùng đến, tôi cũng sẽ mua lại những món đồ có giá trị tương đương để tặng lại.
Tôi có công việc chính, có nghề tay trái, thu nhập cũng khá ổn.
Chưa kịp để tôi trả lời, Minh Châu cũng không thấy ngại, quay sang tán gẫu với Tần Qua:
"Tiểu Ý dịu dàng thì dịu dàng thật, nhưng sau này cậu tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, với tính cách hướng nội như cô ấy, e là không đối phó nổi những trường hợp xã giao đó đâu!
"Ba cậu có giới thiệu cho cậu một cô gái, nhà người ta kinh doanh trang sức đấy, cuối tuần đi gặp thử xem sao?"
Tần Qua không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nói:
"Chị Minh Châu, Tiểu Ý bị say xe, để cô ấy ngủ một lát đi!"
Tôi nhắm mắt lại, trong lòng có chút nặng nề.
Tôi nhớ lại hồi đi học, nhà Tần Qua rất giàu, cho dù cả đời này anh ta chẳng làm nên trò trống gì, cũng vẫn có thể sống trong nhung lụa.
Vì thế, anh ta chẳng mấy chú tâm vào việc học, quanh năm suốt tháng toàn đội sổ trong lớp.
Tần Qua có một khuôn mặt nổi bật ngang tàng, anh ta nhuộm mái tóc vàng hoe, đánh nhau trốn học, chơi nhạc rock xăm mình, là một nhân vật nổi đình nổi đám trong trường.
Còn tôi ngoài thành tích học tập tốt ra thì không có điểm gì đặc biệt thu hút người khác.
Vốn dĩ là hai người không hề có điểm chung, nhưng không biết tôi đã thu hút sự chú ý của Tần Qua ở điểm nào.
Ngay sau đó, anh ta bắt đầu theo đuổi tôi một cách điên cuồng.
Ban đầu, tôi đã từ chối Tần Qua, tôi nói anh ta không phải hình mẫu lý tưởng của tôi, hơn nữa, bây giờ là năm cuối cấp, không phải lúc để yêu đương.
Nhưng Tần Qua không hề để tâm, chỉ nói muốn cho tôi thấy thành ý của anh ta, rằng anh ta thật sự rất thích tôi.
Thế là, sinh nhật năm đó của tôi, anh ta lái chiếc Maserati đến dưới khu chung cư cũ nát của nhà tôi, bắn một màn pháo hoa dành riêng cho tôi.
Anh ta chuẩn bị quà sinh nhật từ năm một tuổi đến mười tám tuổi cho tôi, món nào cũng đắt tiền và tràn đây tâm ý.
Sau khi ba anh ta quyên góp tiền cho trường, anh ta với tư cách là đại diện học sinh lên sân khấu phát biểu, và tỏ tình trước toàn trường công khai bày tỏ tình cảm với tôi.
Các bạn nữ đều hò hét phấn khích, ai cũng nói tôi gặp may mắn mới vớ được một chàng trai giống như nam chính trong tiểu thuyết.
Bạn cùng bàn trêu tôi: "Trước đây không phải cậu bảo đàn anh Hứa Triều Sinh mới là hình mẫu lý tưởng của cậu à? Còn quả quyết rằng sẽ không thích Tần Qua nữa chứ. Tớ thấy nhé, đứng trước đúng người rồi thì tiêu chuẩn cũng chẳng còn quan trọng nữa đâu."
Nửa đường xe đi qua một đường hầm, tôi hé mắt nhìn, thấy Minh Châu kéo tay phải của Tần Qua đặt lên đùi mình đang mang tất đen.
Tần Qua không từ chối, ngón tay anh ta từ từ vuốt ve trên đùi đối phương.
Tôi đột nhiên lên tiếng: "Sờ đủ chưa?"
2
Cả hai bị tôi dọa cho giật nảy mình.
Minh Châu vội vàng thu chân về, Tần Qua khó chịu liếc nhìn tôi một cái, rồi đạp mạnh chân ga.
Quán tính đột ngột khiến tôi không kịp phòng bị mà đập vào ghế trước, tôi đau đến hít một hơi khí lạnh.
Cảm giác buồn nôn vì say xe trong lòng càng trở nên dữ dội, tôi cố nén sự khó chịu, mở cửa sổ hít thở không khí.
Minh Châu đột nhiên phàn nàn: "Tiểu Ý, lạnh quá! Em mau đóng cửa sổ lại đi!"
Tôi không thèm để ý, cửa sổ chỉ hé một chút, chị ta mặc áo khoác lông thú thì chết cóng được chắc?
Thấy vậy, Minh Châu liền dùng khuỷu tay huých Tần Qua, ngay lập tức cửa sổ xe bị khóa lại, cảm giác khó chịu trong lòng tôi càng thêm dữ dội.
Lại thêm một cú xóc nữa, tôi vội vàng lôi túi rác ra, "Oẹ!" một tiếng rồi nôn thốc nôn tháo.
Ngửi thấy mùi, Minh Châu hét toáng lên: "Á! Mùi gì thế, kinh quá đi mất!"
Tần Qua nhíu mày khó chịu, rồi dừng xe bên lề đường, nói với tôi: "Em xuống xe trước đi! Kẻo nôn đầy ra xe bây giờ."
Tần Qua cưỡng ép kéo tôi xuống xe, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của tôi, anh ta dường như có chút không nỡ.
"Anh đưa chị Minh Châu đi trước, lát nữa sẽ quay lại đón em, em ở đây đợi một lát."
Nói xong, anh ta lên xe đạp ga một cái là biến mất không còn tăm hơi.