Anh Không Phải Hình Mẫu Lý Tưởng Của Tôi! - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Sắc mặt anh ta lập tức tái mét.


Tôi nhìn anh ta, nghẹn ngào nói: "Tôi chưa bao giờ nghĩ anh sẽ thay đổi, sao anh có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy chứ?"


Nghe vậy, Tần Qua cười khẩy một tiếng.


"Anh vô liêm sỉ? Vậy em có bao giờ để ý đến cảm nhận của anh không?


"Chỉ vì em chưa sẵn sàng, anh đã nhịn suốt hai năm trời mới dám động vào em, nhưng lần nào em cũng đều vô cùng tẻ nhạt, chưa bao giờ chủ động chiều chuộng anh cả."


Tôi cười khẩy trong lòng.


Nhưng trên mặt tôi vẫn giả vờ như không thể tin nổi.


"Vậy nên, chỉ vì thế mà anh phản bội tôi sao?"


Tần Qua im lặng một lúc, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi mới trả lời: "Tống Ý, em biết không? Em cứ cứng nhắc quá. Anh ở bên em lâu như vậy, chưa lần nào anh thấy thỏa mãn cả."


Vừa hay lúc đó, có người gõ cửa.


Tôi mở cửa, Minh Châu đang mặc áo choàng tắm đứng ở ngoài.


Mặt chị ta ửng hồng, thần thái quyến rũ.


Minh Châu liếc nhìn qua đôi mắt đỏ hoe của tôi, rồi lại nhìn vẻ bực bội của Tần Quai, lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.


Cô ta giả vờ ngạc nhiên che miệng, đi về phía Tần Qua, làm bộ khuyên nhủ: "Ôi!  Đôi tình nhân nhỏ cãi nhau à! Có chuyện gì thế? Nói cho chị nghe xem nào!"


Tôi thầm nghĩ, đang thiếu một mồi lửa! Thế mà có người đến thêm củi rồi đây.


Tôi vội vàng chặn giữa cô ta và Tần Qua, nhìn Tần Qua tỏ vè khẩn cầu: "Anh đừng qua lại với cô ta nữa, chuyện đó em coi như không biết có được không?"


Minh Châu nghe vậy tỏ ra không vui: "Tiểu Ý, em nói chuyện kiểu gì thế?"


Tôi nhìn Minh Châu với ánh mắt đầy thù địch: "Bản thân chị còn không biết xấu hổ sao, còn cần tôi phải nói ra à?"


"Đủ rồi!"


Tần Qua quát khẽ một tiếng, dụi tắt điếu thuốc, nhìn tôi nói:


"Chia tay đi!"


Tôi ngơ ngác nhìn Tần Qua, vẻ mặt đầy hoảng hốt.


Tần Qua dường như chắc chắn rằng tôi không thể rời xa anh ta, dù sao thì mấy năm bên nhau, anh ta quả thực đã cưng chiều tôi hết mực.


"Tống Ý, trước đây anh vui vẻ dỗ dành em, bây giờ anh không muốn dỗ nữa, sau này chuyện như vậy vẫn sẽ còn, em không chịu được thì đi đi."


Tôi để rơi hai giọt nước mắt, cố nén nụ cười, run rẩy đáp: "Được."


Ngay khoảnh khắc lời nói vừa thốt ra, sắc mặt Tần Qua hơi thay đổi.


Thấy tôi kéo vali hành lý chuẩn bị ra ngoài, anh ta vội nói với theo: "Tống Ý, bước ra khỏi cánh cửa này, anh sẽ không đồng ý quay lại với em đâu!"


Bước chân tôi khựng lại, anh ta dường như thở phào nhẹ nhõm, giọng nói cũng mềm đi: "Đừng dỗi nữa, chỉ cần sau này em ngoan ngoãn hơn một chút, anh có thể..."


Tôi không quay đầu lại.


"Rầm" một tiếng, tôi đóng sập cửa phòng.


4


Sau khi ra ngoài, tôi bắt taxi đi thẳng ra sân bay, để  kịp chuyến bay gần nhất đến thành phố A.


Sau khi xuống máy bay, tôi chặn hết mọi phương thức liên lạc của Tần Qua, rồi về nhà trang điểm lộng lẫy, chuẩn bị đến một nhà hàng Pháp.


Tôi vẫn luôn theo dõi các hoạt động trên mạng xã hội của Hứa Triều Sinh.


Tần suất cập nhật của anh ấy rất thấp, phần lớn là những tin tức thời sự, chỉ có một phần rất nhỏ về cuộc sống thường ngày.


Một tiếng trước, tôi thấy anh ấy đăng một bức ảnh, món ăn trong ảnh chính là món đặc trưng của nhà hàng Pháp này.


Bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi nhẹ, tôi qua lớp kính của cửa hàng quan sát nhất cử nhất động của Hứa Triều Sinh.


Anh ấy không thay đổi gì so với sáu năm trước, cả người toát lên vẻ tinh tế và chừng mực.


Da rất trắng, đường chân mày rõ nét, mắt phượng môi mỏng, cả người toát ra vẻ rất lạnh lùng.


Anh ấy mặc một chiếc áo len cổ cao màu đen, dáng vẻ gọn gàng chỉn chu, trên mặt còn đeo một cặp kính viền vàng.


Rất nhanh, anh ấy đã thanh toán xong và chuẩn bị đứng dậy rời đi.


Thấy vậy, tôi vội bước ra khỏi tầm mắt anh ấy, rồi khi anh ấy ra khỏi cửa, tôi đi giày cao gót vội vã lướt qua trước mặt Hứa Triều Sinh.


Sau đó giả vờ bị vấp, khẽ va vào anh ấy một cái.


Hứa Triều Sinh thuận tay đỡ lấy cánh tay tôi, tôi vội vàng đứng vững lại, giữ khoảng cách với anh ấy, ngẩng đầu lên vội nói: "Xin lỗi."


Anh ấy rút tay về, cúi đầu nhìn tôi: "Không sao."


Tôi biết rõ, đối với người như Hứa Triều Sinh, vẻ ngoài tươm tất, tinh tế là điều kiện cần thiết để lọt vào mắt xanh của anh ấy.


Nhưng cũng tôi không hy vọng rằng chỉ một lần gặp mặt có thể khiến anh ấy ghi nhớ kỹ tôi mãi mãi.


5


Sau khi về nhà, tôi liên tục dùng tài khoản phụ xem lại các bài đăng của Hứa Triều Sinh trong sáu năm qua, thu thập những thông tin vụn vặt về anh ấy từ bạn thân và bạn học.


Hứa Triều Sinh lớn hơn tôi hai tuổi, năm tôi học lớp mười, anh ấy học lớp mười hai, lần duy nhất tôi và anh ấy tiếp xúc gần là cùng tham gia cuộc thi vật lý.


Anh ấy với tư cách là đàn anh đã nhiều lần đoạt giải, đến truyền đạt kinh nghiệm cho các đàn em.


Khi đó, tôi lấy cớ cuộc thi để thường xuyên tìm anh ấy thảo luận bài vở.


Anh ấy không hay cười, lúc giảng bài thì ngắn gọn súc tích, trên người luôn có một mùi hương thoang thoảng.


Vì từ nhỏ điều kiện gia đình không tốt, tôi luôn biết rất rõ mình muốn gì, mỗi lựa chọn quan trọng trong đời, tôi đều tự đặt ra cho mình những tiêu chuẩn khắt khe.


Tôi có tham vọng, lúc thi đại học tôi muốn vào trường top đầu, sau khi tốt nghiệp tôi muốn có một công việc lương cao và hào nhoáng.


Hai điều trước tôi đều đã đạt được.


Bây giờ, tôi muốn có được một người đàn ông cực phẩm như Hứa Triều Sinh.


6


Tôi dò hỏi được nơi ở của Hứa Triều Sinh tại thành phố A, đó là trung tâm của thành phố, từ cửa sổ có thể nhìn bao quát toàn cảnh thành phố.


9 giờ sáng Chủ nhật, tôi ở hiệu sách dưới lầu nhà anh ấy để chuẩn bị cho một cuộc gặp gỡ tình cờ.


Sau khi vào cửa, anh ấy liền đi đến giá sách tìm sách.


Một lúc sau, anh ấy tìm được một cuốn sách mình hứng thú, đang định đưa tay ra lấy thì tôi đã nhanh hơn một bước rút cuốn sách đi.


Trong mắt anh ấy thoảng vẻ có chút ngạc nhiên.


Tôi khẽ mỉm cười với anh ấy, cầm sách đi sang một bên rồi bắt đầu đọc.


Hai tiếng sau, tôi viết cảm nhận sau khi đọc sách vào một tờ giấy ghi chú, kẹp vào trang sách, rồi đưa cuốn sách đó cho Hứa Triều Sinh.


Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi, có chút bất ngờ, rồi nhận lấy cuốn sách: "Cảm ơn."


Tôi khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời: "Không có gì."


Đã đạt được mục đích, tôi chuẩn bị rời đi.


Vừa ra khỏi cửa, tôi đã gặp hai vị khách không mời mà đến.


Cửa xe của chiếc Ferrari màu đỏ mở ra, từ ghế phụ bước xuống một người phụ nữ khoác áo lông thú, trang điểm lộng lẫy.


Là Minh Châu.


Không cần đoán cũng biết, người ngồi ở ghế lái lúc này chắc chắn là Tần Qua.


Tôi nghiêng người muốn né tránh, nhưng đã bị Tần Qua phát hiện và gọi lại trước.


"Tống Ý! Em còn muốn trốn tôi phải không! Tại sao lại chặn anh?"


Chết tiệti.


Anh ta xông tới kéo tôi lại, nhíu mày chất vấn: "Đã hai tháng rồi, cho dù là giận dỗi thì cũng quá đủ rồi chứ?"


Tôi lạnh lùng hất tay anh ta ra: "Tôi nhớ là chúng ta đã chia tay rồi."


"Anh không đồng ý!"


Tần Qua vội vàng lên tiếng, giọng anh ta rất lớn, ngay lập tức thu hút ánh mắt của mọi người trong hiệu sách.


Tôi hít một hơi thật sâu để nén cảm xúc, muốn nhanh chóng thoát khỏi anh ta.


"Tần Qua, người làm sai thì phải trả giá, chúng ta không thể quay lại như trước được nữa."


Anh ta nhíu mày: "Tống Ý, anh đối xử tốt với em như vậy, chỉ vì một lần sơ suất ngoài ý muốn mà em cứ bám riết không tha, có ý nghĩa gì không?"


Ngoài ý muốn?

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo