Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quả nhiên, bài đăng này của tôi đã khơi gợi sự hứng thú của anh ấy.
Tối đến, anh ấy nhắn tin cho tôi, nói rằng anh ấy đã mua hai vé xem hòa nhạc, hỏi tôi cuối tuần sau có muốn đi cùng không.
Để không bị lộ, tối hôm đó tôi lại bắt đầu chuẩn bị.
Cuối tuần đi hẹn, vì thức quá khuya nên tôi đã ngủ gật ngay tại ghế.
Khi tỉnh dậy, buổi biểu diễn đã gần kết thúc, trên người tôi có thêm một chiếc áo khoác.
Tôi cứ nghĩ Hứa Triều Sinh sẽ tức giận, dù sao anh ấy đã đặc biệt dành thời gian mời tôi, vậy mà tôi lại ngủ gật.
Nhưng anh ấy chỉ nói: "Xin lỗi, tôi không nghĩ đến việc tuần này cô làm việc quá sức, tuần sau có cần nghỉ ngơi vài ngày không?"
Ánh đèn hắt lên đôi mắt tràn đầy sự lo lắng của anh ấy, sự dịu dàng tinh tế ẩn giấu dưới vẻ ngoài điềm tĩnh.
Tôi ngẩn ngơ nhìn anh ấy, đột nhiên cảm thấy Hứa Triều Sinh thực sự là một người đáng để yêu thích.
11
Tôi bắt đầu đi học leo núi, học nấu các món ăn Pháp.
Không còn cách nào khác, tôi quá muốn có được Hứa Triều Sinh, vì vậy tôi sẵn sàng chiều theo ý anh ấy vì ham muốn của chính mình.
Vì thế khi anh ấy phát hiện ra anh ấy và tôi lại có nhiều sở thích chung đến vậy, Hứa Triều Sinh cũng đã cởi mở hơn.
Chúng tôi đã thuận lợi đến với nhau.
Tôi dọn vào căn hộ của anh ấy, dưới màn đêm, ngồi trên chiếc ghế bập bênh bên cửa sổ ngắm nhìn toàn cảnh thành phố về đêm.
Người mà tôi từng khao khát có được năm mười sáu tuổi, đến năm hai mươi sáu tuổi cuối cùng đã thành hiện thực.
Mỗi buổi sáng chúng tôi cùng nhau thức dậy chạy bộ, cuối tuần thì ghé những nhà hàng ngon, những ngày mưa thì cuộn tròn bên nhau xem những bộ phim anh ấy thích.
Lại thêm một đêm tăng ca nữa, khi tôi về đến nhà, tôi thấy Hứa Triều Sinh đang mặc tạp dề hầm canh.
Mái tóc chưa được chải chuốt, rủ xuống trước trán, tay áo xắn lên để lộ cánh tay trắng trẻo, săn chắc.
Anh ấy quay đầu mỉm cười với tôi, sự sắc bén lúc mới gặp đã không còn, thay vào đó là sự dịu dàng trầm lắng.
"Em về rồi à? Trên bàn có nước đường đỏ, bên cạnh có thuốc giảm đau, nếu đau quá thì uống một viên nhé."
Anh ấy nhớ hôm nay là ngày đèn đỏ của tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, sợ rằng anh ấy sẽ phát hiện ra tất cả những sở thích tương đồng đến vậy giữa chúng tôi, thực chất đều là một màn kịch do tôi dày công sắp đặt.
12
Một buổi chiều, sau khi gặp khách hàng xong, tôi vừa tiễn khách xong thì tình cờ gặp Tần Qua ở cửa.
Mấy tháng không gặp, anh ta có vẻ đã trầm ổn hơn nhiều.
Anh ta mặc một bộ vest lịch sự, tóc cũng đã nhuộm lại một màu đen nghiêm túc.
Anh ta nhìn tôi, người đang được tình yêu nuôi dưỡng đến mức mặt mày hồng hào rạng rỡ, ánh mắt Tần Qua nhìn tôi kìm nén sự không cam lòng.
"Em và Hứa Triều Sinh ở bên nhau rồi à?"
Tôi không thèm để ý, cứ tiếp tục bước đi.
Anh ta nghiến răng nói sau lưng tôi: "Hứa Triều Sinh, con trai út của nhà họ Hứa, tập đoàn Đỉnh Thịnh.
"Tống Ý!
"Anh không thua kém gì hắn, anh nhất định sẽ giành lại em!"
Tôi không quay đầu lại.
Thật ra ban đầu tôi không hiểu tại sao Tần Qua lại thích tôi.
Mãi cho đến sau này, Tần Qua nói với tôi, người ta thường có xu hướng thích những người có tính cách trái ngược với mình.
Anh ta nồng nhiệt, phóng khoáng, còn tôi thì điềm tĩnh, lạnh lùng.
Thời niên thiếu, bất cứ ai anh ta thích, anh ta đều có thể dễ dàng có được.
Chỉ riêng tôi, anh ta đã phải trả một cái giá rất lớn mới miễn cưỡng khiến tôi đồng ý ở bên anh ta.
Nhưng anh ta không biết, tôi chưa bao giờ nồng nhiệt với anh ta, là vì ngay từ đầu tôi đã vốn dĩ không thích anh ta.
Tối hôm đó về nhà, tôi phát hiện trong nhà có thêm một chú mèo con.
Tiếng kêu yếu ớt, nó lăn lộn trên sàn nhà, để lộ bụng trước mặt tôi.
Hứa Triều Sinh bế chú mèo con lên, nói với tôi rằng:
"Thấy dạo này em không được vui lắm, biết em thích mèo, bây giờ em đã thấy vui hơn chút nào chưa?"
Tôi đưa tay đón lấy chú mèo con, mỉm cười nói: "Vui chứ! Sao lại không vui được cơ chứ?"
Anh ấy nhìn tôi không nói gì, chỉ vuốt lại mái tóc rối bên thái dương cho tôi, rồi đột nhiên hỏi:
"Có phải em đang giấu anh chuyện gì không?"
Trong lòng tôi chợt rùng mình, ngay cả nụ cười trên môi cũng suýt nữa không giữ được.
Tôi cố gắng giả vờ như không có chuyện gì hỏi lại anh ấy: "Anh rất ghét người khác giấu giếm mình à?"
"Ừm." Ánh mắt anh ấy dừng lại trên khuôn mặt đang cố tỏ ra bình tĩnh của tôi, "Nhưng anh còn ghét hơn khi có người lừa dối mình."
Anh ấy đã nhận ra, trong suốt thời gian chúng tôi ở bên nhau, tôi luôn rất cẩn trọng, hiếm khi có những khoảnh khắc tôi thực sự vui vẻ, cười một cách thoải mái.
Kể từ đó về sau, tôi càng sợ chuyện mình bị bại lộ, tôi chỉ có thể cố gắng diễn ra vẻ rất hứng thú mỗi khi anh ấy chia sẻ điều gì.
Càng quan tâm càng sợ mất đi.
Tinh thần căng thẳng kéo dài cộng với áp lực công việc, sau khi tan làm, tôi kéo Hứa Triều Sinh đến một quán bar nhỏ.
Thỉnh thoản tôi có bắt chuyện với anh ấy, nhưng phần lớn thời gian là tôi chỉ lặng lẽ tự mình uống rượu.
Đột nhiên, không hiểu sao, Hứa Triều Sinh bắt đầu hỏi về quá khứ của tôi và Tần Qua.
Dưới tác dụng của men rượu, tôi không suy nghĩ nhiều, chỉ chọn vài chuyện còn nhớ để kể cho anh ấy nghe.
Dưới ánh đèn mờ ảo, anh ấy nghiêng đầu nhìn tôi, trong mắt ánh lên những tia sáng mờ ảo khó hiểu.
Bất chợt, anh ấy hỏi tôi: "Quá khứ của hai người khó quên như vậy, sao lại chia tay?"
Tôi nhìn vẻ mặt của Hứa Triều Sinh ở đối diện, dù anh ấy cố tỏ ra dửng dưng không quan tâm, nhưng đôi mày hơi nhíu lại vẫn để lộ sự khó chịu của anh ấy lúc này.
Tôi khẽ nghiêng người tiến lại gần anh ấy hơn một chút: "Đó là bởi vì ngay từ đầu em vốn không thích anh ta!
"Lúc đó còn trẻ, em đã nhầm lẫn giữa cảm động và tình yêu.
"Còn anh mới là hình mẫu lý tưởng của em."
Dứt lời, đôi mày của Hứa Triều Sinh giãn ra, trong mắt lóe lên một tia sáng, khóe môi nở một nụ cười vui vẻ.
"Vậy sao, thật là vinh hạnh."
Nhưng ngay giây tiếp theo, giọng của Tần Qua vang lên từ phía sau tôi.
Giọng nghẹn ngào, nghiến răng ken két từng chữ: "Tống Ý...Vậy ra em đã lừa dối anh ngay từ đầu... phải không?"
13
Tôi kinh ngạc quay đầu lại, thấy hốc mắt Tần Qua đỏ hoe, ánh mắt đầy bi thương.
Bàn tay siết chặt nắm đấm của anh ta khẽ run lên, cố chấp xác nhận lại với tôi một lần nữa.
"Tống Ý. Những lời vừa rồi, là lời thật lòng của em sao?"
Tôi nhìn sang Hứa Triều Sinh đang nhâm nhi rượu bên cạnh, anh ấy nghiêng đầu, lấy khăn giấy lau vết rượu trên khóe miệng tôi.
Ngay sau đó tôi gật đầu: "Đương nhiên."
Tần Qua lùi lại một bước, giọng khàn khán, ánh mắt như muốn nổ tung.
"Tần Qua tôi muốn loại phụ nữ nào mà không có, Tống Ý, em nghĩ tôi thật sự không thể thiếu em sao? Cứ coi như tám năm nay của tôi đã cho chó ăn!"
Nói xong, anh ta quay người rời đi, dáng vẻ chẳng khác nào đang chạy trốn trong hoảng loạn.
Tôi vốn không uống được nhiều rượu, chỉ nhớ mơ màng về đến nhà, Hứa Triều Sinh dường như có chút khác lạ so với thường ngày.
Vừa vào cửa, anh ấy đã vội vàng hôn lên môi tôi, khác với sự dịu dàng thường ngày, lần này lại có thêm vài phần chiếm đoạt.
Hơi thở của anh ấy nóng rực, phả vào cổ tôi khiến cả người run rẩy.