Anh Mãi Mãi Yêu Ánh Trăng - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Tốt nghiệp bao nhiêu năm như vậy, tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Dương Cảnh Chi trong hoàn cảnh này.


Bưng đĩa trái cây tới, tôi cúi gằm mặt, chỉ sợ anh nhìn thấy mặt mình.


Từ Vãn Tinh ngồi ngay cạnh anh.


Trai tài gái sắc, thật xứng đôi.


"Phục vụ," Dương Cảnh Chi gọi tôi: "Cắt quả cam này ra đi."


Tôi quay lưng về phía anh, cắt quả cam thành từng lát.


Rất lâu về trước, mỗi khi tôi thích ăn cam, Dương Cảnh Chi đều sẽ cắt sẵn giúp tôi.


Kỹ thuật dùng dao của anh rất tốt, có thể cắt mỗi lát đều tăm tắp.


Khi đó, tôi cứ ngỡ anh yêu tôi.


Mãi sau này tôi mới biết, đó chỉ là thói quen của anh, lúc anh cắt cam, trong đầu có thể nghĩ đến vạn vật, chỉ riêng tôi là không.


Bốn năm không gặp, ngỡ như đã cách nửa đời người.


Chẳng biết thế nào, các vị khách bắt đầu trò chuyện về tình yêu thời sinh viên.


Có người nói: "Nghe nói Tổng giám đốc Dương hồi đại học có một cô bạn gái yêu nhau bốn năm."


Tay tôi khựng lại.


Dương Cảnh Chi "Ừ" một tiếng.


"Thật tuyệt quá, bốn năm, trọn vẹn cả một thời đại học."


Dương Cảnh Chi không tiếp lời.


Người kia có chút xấu hổ, bèn tìm chuyện để nói: "Yêu nhau bốn năm, chắc là khó quên lắm nhỉ?"


Sự im lặng tĩnh mịch như một dòng sông.


Chẳng biết bao lâu sau, Dương Cảnh Chi mới khẽ cười.


"Cũng không đến mức đó."


2


"Cảnh Chi không ghét cô ta là may lắm rồi."


Từ Vãn Tinh thong thả giải thích.


"Tôi và Cảnh Chi học cùng trường, năm đó thật sự là… hầy, khổ cho anh ấy. Nếu không phải do cô bạn gái cũ đó ngáng đường thì tôi và Cảnh Chi đâu đến nỗi bây giờ mới đến được với nhau?"


"Đúng đúng, cô Từ là ngôi sao lớn, bạn gái cũ có tốt đến mấy cũng đâu thể bằng cô được?"


Bầu không khí lại náo nhiệt trở lại.


Tôi kéo vành mũ thấp xuống, chỉ muốn mau chóng rời đi.


Dao gọt hoa quả cứa vào tay, tôi "Á" lên một tiếng, thu hút sự chú ý của khách.


"Làm sao thế? Cắt một đĩa hoa quả cũng không xong à?" Từ Vãn Tinh cằn nhằn.


"Xin lỗi, tôi đi đổi một đĩa khác sạch hơn."


Tôi bưng đĩa lên định chạy đi.


"Đợi đã."


Dương Cảnh Chi đột nhiên gọi tôi lại.


Anh gằn từng chữ.


"Quay đầu lại."


3


Cơ thể tôi như bị đóng đinh tại chỗ.


Một giây, hai giây.


Quản lý đúng lúc đi tới.


"Xin lỗi các vị, đồng nghiệp này của chúng tôi mới đến, tay nghề chưa thạo, đĩa hoa quả hôm nay sẽ miễn phí cho quý khách."


Chị quản lý nháy mắt với tôi: "Còn không mau đi bưng đĩa mới tới?"


Tôi như được đại xá.


Sau đó, chị quản lý nói với tôi.


"Lần sau gặp chuyện phải lanh lợi lên một chút, ai cũng từ nhân viên mới mà lên thôi, nếu bị khiếu nại là tối nay em làm công cốc luôn đấy."


"Cảm ơn chị."


"Không có gì, phòng VIP đó phải đặc biệt cẩn thận, toàn là khách quý, nhất là cậu trẻ nhất đẹp trai nhất trong phòng ấy, là ông chủ của một công ty khoa học kỹ thuật sáng tạo, chúng ta không đắc tội nổi đâu."


"Chị ơi, em hơi sợ, chị có thể mang cam vào giúp em được không ạ?"


"Được thôi."


Tôi thở phào nhẹ nhõm.


Nếu nói trên đời này có ai đã đắc tội với Dương Cảnh Chi một cách triệt để, thì đó chỉ có thể là tôi.


Tôi chính là người bạn gái cũ đáng ghét trong miệng anh.


4


Vẫn còn nhớ, hồi năm nhất đại học.


Dương Cảnh Chi mặc một bộ đồ cũ đã bạc màu, đứng giữa đám tân sinh viên, trông thật lạc lõng.


Cái nghèo của anh hiện rõ mồn một.


Và vóc dáng cao ráo của anh cũng hiện rõ mồn một.


Tôi thích tông giọng thanh lãnh của anh khi nói chuyện.


Cũng thích mí mắt mỏng của anh rũ xuống khi nhìn tôi.


Dương Cảnh Chi rất thiếu tiền, suất trợ cấp sinh viên nghèo còn bị người quen của giáo viên phụ đạo cướp mất.


Thế là sau một buổi học tối nọ, tôi như sói đói mạnh bạo nắm lấy bàn tay nhỏ gầy của anh.


"Dương Cảnh Chi, em thích anh, anh ở bên em đi, em có nhiều tiền lắm, phí sinh hoạt hai đứa mình cùng dùng. Thật sự không được thì hôn một cái em cũng cho anh tiền."


Đương nhiên là bị từ chối.


Nhưng khi đó, cuộc đời tôi thuận buồm xuôi gió, chưa hiểu thất bại là gì, anh càng từ chối, tôi càng bám riết không buông.


Mãi cho đến khi người ông đã nuôi nấng anh lâm bệnh nặng, tôi không chớp mắt thanh toán hết viện phí cho anh.


Dương Cảnh Chi cuối cùng cũng chịu cúi đầu trước tôi.


Tôi ngốc nghếch cho rằng mình đã giúp anh một việc lớn.


Rất lâu sau này tôi mới hiểu… Tôi đã có được anh, nhưng cũng đã hủy hoại anh.


Sau khi chúng tôi ở bên nhau, anh vẫn ngày ngày đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt.


Anh chẳng mấy khi dùng tiền của tôi, nhưng tình hình lại càng trở nên tồi tệ hơn.


Trong trường bắt đầu lan truyền những lời đồn về Dương Cảnh Chi.


Nói anh vì tiền mà bán thân.


Ánh mắt của bạn học nhìn anh đều thay đổi, có người còn đặt cho anh những biệt danh khó nghe.


Khi ấy tôi vẫn lạc quan ngây thơ, nắm tay anh nói: "Đừng để ý đến họ, họ chỉ ghen tị thôi."


...


Tôi sống trong tháp ngà của riêng mình, chưa bao giờ nhận ra rằng Dương Cảnh Chi đang một mình chiến đấu.


Năm thứ tư đại học, nhà tôi phá sản.


Tôi không nói cho Dương Cảnh Chi biết.


Tôi chỉ gọi anh ra và nói: "Chia tay đi."


"Tại sao?"


"Chán rồi."


"Được."


Cứ như vậy, chúng tôi chia tay.


Tôi đoán lúc đó anh rất vui, vì cuối cùng đã được tự do.


Ngay ngày chia tay, tôi bẻ sim điện thoại, hủy tài khoản WeChat, rồi lên chuyến tàu đến một thành phố khác làm lụng trả nợ.


Mãi cho đến ba tháng trước, tôi mới quay lại nơi này.


Dương Cảnh Chi trông rất ổn.


Anh vốn là học bá, là một thiên tài siêu cấp có thể nghiền nát cả khoa thời đại học. Tốt nghiệp mới bốn năm, anh đã trở thành một ngôi sao mới của ngành khoa học kỹ thuật có thể lên trang bìa tạp chí tài chính.


Từ Vãn Tinh trước đây là hoa khôi lớp tôi, năm ba đã ra mắt lần đầu trước công chúng.


Không ngờ hai người họ lại đến với nhau.


Tốt, tốt lắm.


Tôi ôm ngực, cố nén đi vị chua xót.


Bốn giờ sáng, tôi tan làm.


Tôi là người cuối cùng rời đi, đồng nghiệp tưởng không còn ai nên đã tắt đèn từ lâu, thang máy cũng ngừng hoạt động.


Tôi bực bội ấn nút thang máy, hy vọng có thể làm nó sáng lại.


"Gọi một cuộc điện thoại đi."


Giọng của Dương Cảnh Chi đột nhiên vang lên từ sau lưng.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo