Anh trai và chị dâu đến Bắc Kinh chơi, tiện thể muốn luôn hộ khẩu của tôi - Chương 6 (full)

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

15.


Mẹ tôi vừa nói vậy, tôi lại nhớ đến vài chuyện cũ.

Khi tôi học lớp hai, cô giáo yêu cầu nộp 60 tệ để mua trang phục biểu diễn, anh trai tôi học lớp bốn cũng nói anh ấy cũng phải nộp. Lúc đó, cửa hàng nhà tôi vừa bị giải tỏa cưỡng chế, cả gia đình mất kế sinh nhai.


Vài ngày sau tôi mang trang phục về, còn anh trai tôi thì không. Cô giáo nói trường không hề yêu cầu học sinh lớp bốn phải mua. Mẹ tôi hỏi tiền đi đâu, anh ta mặt mày bất cần, nói là đã tiêu rồi. Mẹ tôi rất tức giận, nói đó là 60 tệ, đủ cho cả nhà tiêu vài ngày. Anh trai tôi trừng mắt nhìn mẹ tôi, vẻ mặt lạnh lùng.


Những chuyện lớn nhỏ tương tự, sau này đã xảy ra rất nhiều, mỗi lần đều kết thúc bằng việc anh ta toàn thân thoát hiểm. Tôi vẫn luôn nghĩ bố mẹ tôi trọng nam khinh nữ.

Đang trò chuyện với mẹ, anh trai tôi gọi điện đến, nói họ đã bị đưa đến đồn cảnh sát. Họ đã xảy ra tranh chấp với chủ cửa hàng, làm vỡ một chiếc vòng tay trị giá ba vạn tám nghìn tệ, còn làm một nhân viên bị thương. Chủ cửa hàng nói nếu không bồi thường họ sẽ lập tức báo cảnh sát.


Tôi hắng giọng: "Chuyện tốt đấy chứ."

Đầu dây bên kia thẹn quá hóa giận: "Mày dám thấy ch/ết không cứu, đúng là đồ súc vật, quá m/áu lạnh! Tao là anh trai ruột của mày đấy!"


Tôi cười khẩy. "Anh trai ruột ư?"

Mẹ tôi nói tôi nên đến xem sao, dù sao vẫn còn trong cùng một hộ khẩu, đừng để sau này có ảnh hưởng gì đến tôi. Tôi ôm tâm lý xem kịch hay đến hiện trường.


Tìm hiểu sơ qua tình hình với chủ cửa hàng, vết thương của nhân viên không nghiêm trọng, chỉ là trầy xước nhẹ. Nhưng ảnh hưởng gây ra không nhỏ, vì ở phố thương mại nên suýt nữa gây tắc nghẽn giao thông.

Anh trai tôi ngồi xổm trước cửa hàng, hai tay ôm đầu, mặt mày lem luốc, mắt đỏ ngầu, khóe miệng nổi đầy mụn nước nhỏ, nhìn là biết đang tức đến phát bệnh.


Chị dâu ngồi trên ghế ngoài cửa hàng, ánh mắt đờ đẫn, thấy tôi đến thì đứng bật dậy. Mặt cô ta trắng bệch, lông mày nhíu chặt, run rẩy nói: "Lần này tôi sẽ không thực sự phải ngồi tù chứ?"

Tôi nhìn ra xa, cố ý nói với vẻ đầy ẩn ý: "Ai mà biết được, chắc chắn sẽ bị xử lý ít nhiều."


Chị dâu trợn tròn mắt, mắt láo liên nhìn quanh quất, miệng không ngừng lẩm bẩm:

"Vậy còn chần chừ gì nữa, mau mua vé cho chúng tôi đi, chỉ cần về đến quê là sẽ không sao nữa."


Mẹ chị dâu cẩn thận lấy ra một chiếc khăn quàng cổ lớn, quấn kín từ đầu đến cổ, cuối cùng còn không quên đeo khẩu trang, rồi nhìn chị dâu khẽ hỏi:

"Cảnh sát không nhận ra tôi nữa phải không?"


Những người khác như thể đột nhiên nhận được chỉ thị nào đó, cũng vội vàng thu dọn, vô cùng ăn ý. Em gái chị dâu khoác túi lên vai, nói đưa cháu trai đi vệ sinh. Anh trai tôi hắng giọng, đeo chiếc kính râm lớn. Ba chị dâu thấy vậy cũng đeo khẩu trang, còn không quên siết chặt dây giày.


Mấy người họ nhìn nhau đầy ẩn ý, gật đầu hiểu ý nhau... Tôi thật sự bị trò ngu ngốc của họ chọc đến muốn cười sảng.

Sau khi họ chuẩn bị xong xuôi, chủ cửa hàng bước ra, chỉ vào camera trên cửa tiệm, châm biếm:

"Sao, các người còn muốn diễn lại kế hoạch bỏ trốn Bắc Kinh à?"


Tôi thực sự không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng. Chị dâu đi/ên tiết gào lên với tôi:

"Giờ này rồi mà mày còn cười được, mày có phải là người không?"


Cô ta nói xong tôi cười càng lớn hơn. Tôi hắng giọng, cố làm ra vẻ tủi thân:

"Xin lỗi chị dâu nhé, em là người càng căng thẳng thì càng thích cười ạ."


Chị dâu tức đến mức ôm bụng, lông mày nhíu chặt lại thành một cục.

Cuối cùng, không những phải bồi thường ba vạn tám nghìn tệ, mà anh trai và chị dâu tôi còn vinh dự được tham quan "du lịch" mười ngày sau song sắt.

Ba mẹ chị ta vì lớn tuổi nên không bị bắt, còn em gái chị ta thấy tình hình không ổn, đã lén lút đưa cháu trai đi trước.

Sau khi ra tù, họ biết mẹ tôi đang ở chỗ tôi, nên ngay trong ngày đã chạy đến nhà tôi.


16.


Vừa bước vào cửa, anh trai tôi đã đi thẳng vào vấn đề:

"Thế này nhé, sau này mẹ sẽ ở với em, nhưng nhà cửa, tài sản ở quê đều là của anh và chị dâu, chuyện hiển nhiên rồi, mình đừng bàn cãi nữa.


"Ngoài ra, nếu căn nhà này em không sang tên cho anh, thì phải bồi thường cho anh 200 vạn tệ. Anh đã xem trên Lianjia* (*công ty môi giới bất động sản của Trung Quốc) rồi, căn nhà này bây giờ có thể bán 400 vạn, cho chúng tôi một nửa cũng không làm em thiệt đâu.


"Lần này anh coi như đã hiểu rõ rồi, em yên tâm, sau khi trả tiền xong, anh sẽ không đến chỗ em một lần nào nữa, còn nhà cửa ở quê em cũng đừng hòng bước vào một bước."


Chị dâu tôi gật đầu lia lịa, liên tục giơ ngón cái khen chồng. Chị dâu bĩu môi nói:

"Tôi cũng bổ sung thêm hai câu, 3 vạn 8 tiền bồi thường này phải do Áo Áo trả, nếu không phải nó đuổi chúng tôi ra ngoài, chúng tôi cũng sẽ không có tâm trạng tồi tệ, tâm trạng tồi tệ thì tự nhiên dễ gây tranh cãi, nên số tiền này Áo Áo phải trả cho chúng tôi.


"Ngoài ra, hộ khẩu của cháu trai tôi phải chuyển đến nhà cô, đây là giới hạn cuối cùng của tôi và anh cô, nếu không thì để anh cô cắt đứt quan hệ với cô!"


Anh trai tôi gật đầu lia lịa biểu thị sự đồng tình. Tôi nhìn họ châm chọc nói:

"Hai người đúng là xứng đôi vừa lứa, xem ra phân loại rác của Nguyệt Lão cũng khá chuẩn đấy. Nếu có giải thưởng 'Mặt dày nhất' của Oscar, hai người chắc chắn sẽ đoạt giải cả đôi."


Mẹ tôi đứng ra, mặt lạnh lùng nói:

"Một bước cũng đừng hòng vào là các người! Mày căn bản không phải con tao sinh ra, mày..."


Thấy mẹ tôi sắp nói ra, tôi vội vàng cắt lời. Nếu để anh trai tôi biết được tình hình thực sự của ba mẹ ruột anh ta bây giờ, anh ta chắc chắn sẽ không nhận người thân.

Tôi đưa mắt ra hiệu cho mẹ, cố ý nâng cao giọng nói:


"Mẹ ơi, con cũng đã tìm hiểu rồi, nghe nói mẹ ruột của anh con chửa hoang, còn ba ruột của anh ấy hình như đã có gia đình, nhưng rất giàu, rất giàu có luôn ấy, là một trong những tỷ phú hàng đầu của thành phố mình đấy."


editor: bemeobosua


Quả nhiên, lời tôi vừa dứt, anh trai tôi đã gào lên:

"Tôi muốn gặp ba ruột của tôi, tất cả các người cút hết đi!"

Tốt lắm, gặp thì gặp.


Nghe hàng xóm nói, anh tôi ngày nào cũng nghĩ đến việc nhận cha. Rảnh rỗi là lại lấy ảnh mấy vị tỷ phú trong thành phố ra so đi so lại, cuối cùng xác định một trong số đó chính là cha anh ta .

Con người ta. Luôn chỉ tin vào những gì họ muốn tin.


Chị dâu cũng bắt đầu hống hách, còn chưa nhận người thân đã trực tiếp gọi "ba" vào không khí.

"Nghe nói ba mình sau này không sinh thêm con trai nữa, chỉ có một đứa con gái thôi, anh là con độc đinh của nhà ông ấy đấy."


Mẹ chị dâu gọi video call cho mẹ tôi, vẻ mặt khoa trương, làm bộ làm tịch, như thể người sắp nhận tỷ phú làm cha không phải anh trai tôi mà là bà ta vậy.


"Tôi đã nói rồi mà, thiện có thiện báo, ác có ác báo, giờ thì hối hận chưa? Lát nữa tôi sẽ bảo con rể mua cả Bắc Kinh này cho tôi, để xem các người còn làm loạn được nữa không!"

Chưa đợi bà ta nói hết lời vô nghĩa, mẹ tôi ném một câu "Đồ ngu" vào màn hình rồi cúp video.


Để làm vui lòng vị tỷ phú, anh trai tôi thậm chí còn trực tiếp cắt đứt quan hệ với mẹ tôi, chuyển hộ khẩu ra ngoài.

Trên vòng bạn bè toàn là những bài viết kiểu "M/áu mủ tình thâm", "Chàng trai vượt nửa Trung Quốc tìm ba mẹ ruột", "Ông lão bảy mươi tuổi tìm người thân bốn mươi năm".

Hàng xóm còn nói anh trai tôi sẽ tổ chức một buổi lễ nhận người thân hoành tráng, địa điểm đặt ngay trước cổng nhà ở quê tôi, đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa tháng trước. Còn đặc biệt gửi thiệp mời cho bạn bè, bạn học, đồng nghiệp, nhấn mạnh không nhận tiền mừng, chỉ để họ chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc khi nhận người thân.


Sau đó còn tuyên bố rộng rãi rằng bất cứ ai chỉ cần mang theo thiện ý, mang theo lời chúc phúc đều có thể đến, tất cả đều không nhận tiền mừng. Nghe nói còn bỏ số tiền lớn để mời phóng viên của chương trình nhận người thân nổi tiếng địa phương "Tôi là cha của con" đến theo dõi đưa tin.


Mọi người bàn tán xôn xao, đều nói Trần Mặc lần này đã chịu chi lớn.

Tôi thì muốn xem, ngày nhận người thân hôm đó rốt cuộc sẽ náo nhiệt đến mức nào đây?


17.


Chớp mắt đã đến ngày nhận người thân. Hiện trường đông nghịt người. Ai không biết còn tưởng nhà tôi là điểm nóng du lịch dịp Quốc Khánh.

Thuốc lá Trung Hoa được bóc cả thùng, các loại trái cây, hạt dưa cũng được đổ cả bao lên bàn, mọi người vừa ăn vừa lấy, không khí cực kỳ sôi động.

Nhìn mà xót cả ruột. Nghe nói chính quyền còn phải cử người đến duy trì trật tự.

Anh trai tôi mặt mày hớn hở, mặc vest lịch lãm, tóc chải chuốt gọn gàng, quả nhiên người gặp việc vui tinh thần sảng khoái. Trong khoảnh khắc, anh ta vô cùng phong độ.


Chị dâu mặt mũi xinh đẹp, mặc chiếc sườn xám đỏ tươi kiểu mới, búi tóc tinh tế, ưỡn ngực kiêu hãnh đứng cạnh anh trai tôi, ai không biết còn tưởng là một cặp đôi mới cưới. Gia đình bên ngoại của chị dâu, ai nấy cũng đều ăn mặc chỉnh tề, cười tít mắt.

Mọi người ai nấy đều đổ dồn ánh mắt ghen tị.

Không lâu sau, lễ nhận người thân chính thức bắt đầu. Anh trai tôi kiêu hãnh đứng giữa trung tâm sân khấu, cái dáng vẻ đó khiến người không biết còn tưởng hoàng đế sắp phong thái tử.


Vị tỷ phú mà họ nhắc đến quả thực đã đến, cùng với vài người khác cũng đến nhận người thân. Chỉ có điều, vị tỷ phú chậm rãi bước đến bên cạnh một cô gái trẻ đứng cạnh anh trai tôi, xúc động đến mức không nói nên lời.

Và một ông lão quần áo rách rưới, tóc bạc phơ, gầy gò trơ xương bước đến trước mặt anh trai tôi, run rẩy nói: "Con trai, ba cuối cùng cũng tìm được con rồi."

Anh trai tôi đứng hình, xịt keo cứng ngắc. Vẻ mặt anh ta không thể tin được, gào lên với ống kính: "Không thể nào, làm sao có thể? Chắc chắn là nhầm lẫn rồi!"


Ông lão run rẩy từ túi quần lấy ra một bản giám định ADN, mục kết quả giám định hiển thị xác suất cha con giữa hai người là 99.9999%.

Những lời tiếp theo của ông lão càng khiến anh ta sụp đổ hoàn toàn.

"Con trai, nghe nói bây giờ con làm ăn khá giả, mau cứu em con đi, em con bị u/ng th/ư dạ dày, phẫu thuật cần năm mươi vạn tệ, con không thể thấy ch/ết không cứu được!"


Chị dâu tôi ngã phịch xuống đất, lăn lộn ăn vạ:

"Trời ơi mẹ ơi, số tôi sao mà khổ thế, tôi thà ch/ết quách đi còn hơn!"


Anh trai tôi, người đã mất kiểm soát cảm xúc, như điên như dại, vớ lấy chiếc loa trên sân khấu đập thẳng vào ông lão:

"Cái lão già khốn kiếp dám mạo danh ba tao, hôm nay xem tao không đánh ch/ết mày, tao là ba mày!"


editor: bemeobosua


Anh ta còn chưa kịp phát đ/iên xong thì đã bị cảnh sát dẫn đi.

Vài ngày sau, bà ngoại tôi qua đời. Chín mươi tuổi rồi, cũng coi như hỷ tang. Mẹ tôi rất đau buồn, tôi nói với mẹ rằng đó là bà ngoại thương mẹ, không muốn mẹ phải chịu ấm ức vì lo lắng cho bà nữa.

Sau khi lo xong hậu sự cho bà ngoại, mẹ tôi bán căn nhà ở quê.

Cuộc sống êm đềm của tôi và mẹ trôi qua từng ngày. Ngày đẹp trời tôi đưa mẹ leo lên đỉnh Cảnh Sơn ngắm Cố Cung đối diện.


Ngày gió mát nắng đẹp tôi đưa mẹ đi thuyền ở Bắc Hải. Hoặc là đưa mẹ đi dạo hẻm nhỏ, từ Đông Tứ Thập Điều đến Đông Giao Dân Hạng, từ Yên Đại Tà Phố đến Nam La Cổ Hạng, nếu mẹ vẫn không thấy mệt thì đi bộ một vòng trên Đại lộ Địa An Môn.

Một cơn gió thổi qua, khắp phố tràn ngập mùi hạt dẻ rang thơm lừng của mùa thu.


Tôi lại biết tin về anh trai tôi vào một buổi chiều thu. Lá bạch quả rụng đầy đất, thời tiết bắt đầu se lạnh. Hàng xóm gửi cho tôi một tờ thông báo, nói rằng nhà ở quê sắp bị giải tỏa, nhưng chỉ những hộ có hộ khẩu ở đó mới được đền bù.


Anh trai tôi đi/ên loạn hoàn toàn, lao vào đánh ba ruột mình một trận tơi bời:

"Ngày xưa không cần tôi, bây giờ lại đến hại tôi, cái lão già khốn kiếp, hôm nay tôi sẽ đánh chế/t ông!"

Đúng lúc bị người đi đường nhìn thấy, ba ruột anh ta lập tức báo cảnh sát, tố cáo anh ta ngược đãi bỏ rơi.


Còn chị dâu tôi thì sao, sau khi ly hôn với anh tôi, cô ta đã chạy theo một người đàn ông già.

Chớp mắt lại một năm thu nữa đến. Lá phong ở Tây Sơn đã đỏ rực. Tôi và mẹ ngồi trước bức tường kính lớn, uống trà sữa, ngắm cảnh.

Trong bầu trời xanh biếc, những đám mây trắng như kẹo bông gòn chen chúc đuổi nhau, tôi và mẹ nhìn nhau mỉm cười. Không còn những thứ phiền toái đó nữa, cuộc sống thật sự tuyệt vời biết bao.


(Hoàn)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo