Ánh Trăng Của Người, Bóng Tối Của Tôi - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Mọi người lập tức cười ồ lên, họ trao đổi ánh mắt bí ẩn với nhau, để xem vở kịch hay này.


Cho đến khi tất cả tiếng nói đều nhỏ lại.


Ôn Tử Ngang cau mày nhìn tôi, dường như ghét bỏ tôi đã làm anh ta mất mặt.


"Chị đến làm gì?"


Đến đây, tôi làm sao còn không hiểu được, đây hoàn toàn là do những người xung quanh Ôn Tử Ngang đã cùng nhau sắp đặt, để làm "món quà lớn" chào đón Tống Miên trở về.


Khi tôi đứng dậy, mắt cá chân đột nhiên đau nhói, suýt chút nữa không đứng vững, khi tay chống xuống đất, mảnh thủy tinh đâm sâu vào lòng bàn tay, tôi lập tức đau đến run rẩy.


"Em... đến tặng quà sinh nhật cho anh."


"Không cần đâu."


Anh ta liếc nhìn hộp đồng hồ trong tay tôi, giọng nói hững hờ.


"Loại đồ này tôi có rất nhiều, chị giữ lại mà dùng đi. Tôi sẽ bảo tài xế đưa chị về."


Rõ ràng nhiệt độ điều hòa rất cao, nhưng cả người tôi lại như ngâm trong nước đá, run rẩy không ngừng.


Khoảnh khắc tôi đóng cửa lại.


Bên trong vang lên tiếng cười ồ.


Trái tim tôi cuối cùng cũng từng chút, từng chút một chìm xuống hoàn toàn.


Đêm hôm đó, tôi nhận được một đoạn video.


Ôn Tử Ngang say rượu, trong tiếng huýt sáo của mọi người, ôm Tống Miên vào lòng, hôn nhau nồng nàn, quấn quýt.


Tôi nghe thấy tiếng anh ta gọi.


"Miên Miên, Miên Miên..."


Âm thanh đó thật trân trọng, như một báu vật.


Tôi nhìn, rồi bỗng bật cười thành tiếng, nước mắt cứ thế tuôn rơi.


Ôn Tử Ngang chưa từng hôn tôi trước mặt người khác. Có lẽ đối với anh ta, tôi giống như một món đồ cũ đã dùng quen suốt bao năm.


Nhạt nhẽo như bã kẹo cao su, nhưng bỏ đi thì lại tiếc.


Ngay sau đó, điện thoại rung lên, tôi lại nhận được một tin nhắn khác.


Người đó hỏi tôi.


"Chị tính là cái thá gì?"


Phải rồi, tôi là cái thá gì.


Chỉ là một trò đùa mà thôi.


Tôi đậu xe dưới chân cầu, rồi đi bộ lên cầu.


Trước mặt là dòng xe cộ không ngừng nghỉ, phía sau là dòng sông tĩnh lặng vĩnh cửu.


Những người trong giới của họ chưa bao giờ thích những nơi đông người.


Họ luôn cảm thấy những nơi đó làm ô uế thân phận của họ.


Nhưng tôi lại đặc biệt thích ngắm nhìn con người.


Tôi thấy các cặp đôi hôn nhau say đắm trong xe, thấy những người lao động mệt mỏi tựa vào cửa sổ xe buýt với khuôn mặt bất lực, thấy cô gái có khuôn mặt hot girl ngồi trên chiếc xe sang mui trần sung sướng nhận lấy chiếc túi Hermes.


Họ còn trẻ, còn chưa biết rằng mỗi món quà mà cuộc đời ban tặng, thực ra đều đã được định giá sẵn.


Cũng giống như tôi.


Tôi quay người lại, đặt chân lên lan can, vươn tay ra về phía mặt sông.


Làn gió lạnh buốt từ sông thổi thẳng vào mặt.


Đột nhiên, phía sau vang lên một tiếng hét lớn, "Đừng dại dột!"


Tôi còn chưa kịp phản ứng, một lực mạnh mẽ bất ngờ kéo tôi xuống khỏi lan can, vừa kéo vừa hét lớn.


"Cô còn trẻ! Đừng làm chuyện dại dột!"


Tôi không kịp đề phòng bị kéo xuống lan can, cùng người đàn ông đó lăn tròn, gót giày nhọn bị kẹt lại, mắt cá chân vốn đã bị thương lại một lần nữa bị trẹo, tôi đau đến kêu lên.


Đáng sợ hơn là.


Chiếc váy vốn đã tả tơi lại phát ra tiếng rách vải khủng khiếp.


Tôi không dám nhúc nhích, bực bội hét lên với anh ta.


"Tôi không tự tử! Mau bỏ tôi ra!"


"Đừng suy nghĩ dại dột" Người đó đột nhiên khựng lại. "Cô không tự tử à..."


Đến lúc này tôi mới nhìn rõ kẻ gây tội, là một chàng trai rất trẻ, đẹp trai, mặc một chiếc áo hoodie trắng, giống như một cây bạch dương non.


Mặt anh ấy đỏ bừng, nói năng cũng lắp bắp.


"Xin… xin lỗi... xin lỗi nhé..."


Anh ấy luống cuống cởi áo khoác trùm lên người tôi, "Xin lỗi, xin lỗi, tôi tưởng cô tự tử, vừa nãy gấp quá nên mới lao lên."


Chắc là hôm nay ra ngoài không xem ngày, những chuyện tôi gặp phải tối nay thực sự quá tồi tệ.


Nhưng phía sau vẫn có một cái đuôi cứ lải nhải không ngừng.


"Tôi đưa cô về nhé."


"Không cần đâu."


Nhưng chàng trai đó giống như một chú chó Samoyed vẫy đuôi, để thể hiện sự xin lỗi của mình, cứ đi theo tôi không chịu rời.


Cuối cùng tôi không thể chịu đựng được nữa, đột nhiên quay người lại, vươn tay kéo cà vạt của anh ấy, từng chút một kéo xuống.


Chàng trai đó cứng đờ như một khúc gỗ đẹp đẽ, tôi nhìn hình ảnh mình trong mắt anh ấy ngày càng lớn...


Một luồng ánh sáng trắng bất ngờ khiến tôi khựng lại.


Tôi cứng ngắc quay đầu lại, lúc đó mới phát hiện.


Trên cầu, dòng xe cộ không ngừng nghỉ đột nhiên chạy chậm lại.


Tôi thấy mỗi chiếc xe chầm chậm đi qua đều có người hớn hở giơ điện thoại lên.


Quay lại cảnh tượng "cứu người" đáng mừng này.


Tôi thậm chí không cần nghĩ cũng biết.


Tối nay trên các nền tảng video chắc chắn sẽ xuất hiện vô số.


Cô gái trẻ vì tình cảm mà nhảy cầu, soái ca cún con anh dũng cứu giúp hashtag chết xã hội này.


Tôi ngay lập tức dùng áo khoác của anh ấy trùm lên đầu.


Và bỏ chạy.


Sau khi về nhà, tôi kéo rèm ngủ li bì.


Cho đến khi bị một cái tát trời giáng làm tỉnh giấc, trước mặt là khuôn mặt méo mó vì giận dữ của ba.


"Con đã làm chuyện đồi bại  gì thế hả!"


Mắt tôi tối sầm lại, một lúc sau mới dần dần hồi phục.


"Ba làm sao vậy?"


"Khương Miên, con hay nhỉ, bị người ta đá mà lại đi nhảy cầu! Mặt mũi nhà họ Khương chúng ta để đi đâu!"


Ông ấy giận dữ như một con trâu, lỗ mũi phồng lên thở phì phò.


Đằng sau ông, là khuôn mặt không giấu nổi vẻ đắc ý của mẹ kế.


"Ôi lão Khương, Miên Miên chắc chắn không cố ý đâu, con bé cũng chỉ là bị đá nên tâm trạng không tốt, ông đừng mắng con bé nữa."


Một tháng sau khi mẹ tôi mất, mẹ kế đã mang bầu bước vào cửa, từ lúc đó, cơn ác mộng của tôi bắt đầu.


Thậm chí việc đưa tôi đi làm "bạn học kèm" cho Ôn Tử Ngang cũng là "ý tốt" của mẹ kế.


Bà ta luôn tỏ ra hiền lành, dịu dàng.


"Người ta nói thanh mai trúc mã là khó quên nhất, nhỡ đâu Miên Miên nhà mình có phúc, sau này cũng có thể giúp em trai một chút."


Và rồi tôi bị coi như một món quà mà đưa đi.


"Con đúng là một đứa vô dụng! Theo người ta bao nhiêu năm, ngay cả một vị trí cũng không có, còn bị người ta đuổi ra khỏi nhà!"


Ba tôi càng nói càng tức giận, lớn tiếng quát mắng tôi.


"Nếu không thể khiến Ôn Tử Ngang thay đổi ý định, thì vị trí đó con cũng không cần ngồi nữa!"


Cứ như ai đó thèm khát cái vị trí đó lắm vậy, tôi chỉ thấy nực cười.


"Ba có thể đưa chìa khóa cho con."


Tôi ngắt lời ông ấy.


"Trả lại tro cốt của mẹ cho con."


Bao nhiêu năm nay, nếu không phải vì hai người giữ tro cốt của mẹ để uy hiếp tôi, tôi đã bỏ đi từ lâu rồi.


Tôi nhìn chằm chằm vào ba, thấy sắc mặt ông từ đỏ chuyển sang xanh, rồi dần tím lại, cuối cùng bắt đầu chửi rủa tôi.


"Con tiện nhân, giống hệt mẹ mày’"


"Không được mắng mẹ tôi!"


Tôi đột nhiên cảm thấy buồn nôn, quay đầu nôn ra.


Bị mẹ kế kéo tay áo một cái, tiếng chửi rủa không dứt của ba tôi đột ngột dừng lại.


Bà ta nói nhỏ vài câu, tôi lại thấy được sự vui mừng tột độ trong mắt họ.


Gần như ngay lập tức, thái độ của ba tôi thay đổi.


"Miên Miên à, có phải con mang thai rồi không?"


Tôi đột nhiên cứng người lại.


Lần trước hình như thật sự là không có...


"Con nghỉ ngơi đi, lát nữa ba với dì sẽ hầm canh mang qua cho con."


Ba tôi có chút phấn khích xoa hai bàn tay vào nhau, giống như một con ruồi bọ gớm ghiếc.


"Không cần đâu."


Tôi ngăn cản họ, nếu không hai người họ chắc chắn sẽ làm ra chuyện đến nhà họ Ôn "đòi một lời giải thích" cho tôi.


"Bọn con lần nào cũng có biện pháp bảo vệ, nhà họ Ôn cũng không cho phép Ôn Tử Ngang có con riêng trước hôn nhân."


Họ hùng hổ đến, rồi vui vẻ bỏ đi, chỉ để lại cho tôi một căn phòng bừa bộn, và chiếc chìa khóa mà họ không quên mang đi.


Nhưng tôi biết, họ chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây.


Không bòn rút đến tận cùng, làm sao họ nỡ buông tha cho tôi?

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo