Anh Từng Nghe Tên Em - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ngồi cùng tôi là một nhóm diễn viên quần chúng, những cô gái trạc hai mươi tuổi ngồi chen chúc, trêu đùa, động viên nhau.


Tôi vừa nghe người bên cạnh nói chuyện, vừa lặng lẽ ngồi xổm trong góc chờ mưa tạnh.


Rất lâu sau, một nhóm người từ xa bước nhanh tới.


Người đi đầu cầm một chiếc ô đen, che khuất nửa thân người, một đôi chân dài mặc quần đồng phục đen lộ ra ngoài, anh dẫm qua vũng nước, bắn tung tóe bọt nước.


Mưa như trút nước, những hạt mưa dày đặc, dáng người anh gầy gò, thẳng tắp.


Đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn Thời Ngộ từ góc độ này.


Năm hai đại học, bộ phim đầu tiên của Thời Ngộ ra mắt, anh đến thành phố nơi trường tôi để quảng bá.


Tôi không mua được vé, nhưng vẫn đến.


Hôm đó cũng mưa như trút nước, những người không có vé như tôi bị bảo vệ chặn ngoài cửa


Bảo vệ rất hung dữ, để duy trì trật tự, ông ta đẩy chúng tôi ngã xuống đất, trên đất toàn là vũng nước.


Đám đông xô đẩy, tay tôi bị người ta dẫm đỏ, quần áo bị nước bẩn thấm ướt.


Chính vào khoảnh khắc này, tôi đã nhìn thấy Thời Ngộ.


Thiên tài điện ảnh khí phách hăng hái, anh vừa xuống xe đã thu hút vô số tiếng reo hò, vỗ tay.


Năm đó Thời Ngộ mới hai mươi tuổi, để tóc rẽ ngôi lộn xộn, niên thiếu thành danh, vô cùng phong độ, đắc ý.


Anh kéo tay bạn nữ đi qua giữa tiếng hoan hô của đám đông hai bên, khẽ ngước hàng mi dài, bình tĩnh giơ tay chào mọi người.


Mưa rất lớn, tiếng mưa rất ồn, người rất đông.


Tôi cứ thế nhìn Thời Ngộ, phía sau liên tục có người xô đẩy, nhưng tôi lại như không nghe thấy gì.


Đột nhiên, Thời Ngộ dừng bước, ánh mắt đen láy xuyên qua đám đông nhìn thẳng vào sự hỗn loạn bên phía chúng tôi.


Bàn tay thon dài của anh đẩy đám đông ra, rồi dừng lại trước mặt tôi.


Tiếng người ồn ào tại hiện trường dần dần tắt ngấm.


Tôi ngồi trên đất, ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp đôi mắt lạnh lùng, sâu thẳm của Thời Ngộ.


Mưa bụi kết thành từng cụm sau lưng anh.


Anh không nói một lời mà đưa tay về phía tôi, nhìn chằm chằm vào tôi, trong đôi mắt xinh đẹp cuộn trào những cảm xúc mà tôi không hiểu được.


Lúc đó tôi đội mũ và đeo khẩu trang, tóc kiểu tomboy che mắt.


Tôi đẩy tay anh ra, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất rồi quay người bỏ chạy.


Hiện thực và quá khứ đan xen, tôi ngồi xổm dưới mái hiên, chớp mắt, có chút không phân biệt được hư và thực.


Thời Ngộ đi đầu đã dừng bước.


Chiếc ô đen đó được nâng lên một chút, ngay giây sau lộ ra bóng người dưới ô.


Gió tạt mưa bay, nơi đó chỉ có chút ánh đèn mờ ảo từ trong nhà hắt ra.


Thời Ngộ đứng trong mưa, anh ngẩng đầu nhìn về phía tôi, trong mắt sáng tối lẫn lộn.


Tiếng ồn ào xung quanh đột ngột tan biến, chỉ còn lại tiếng lá cây ướt sũng va vào nhau xào xạc.


Những người ngồi cùng tôi đồng loạt quay đầu nhìn về phía tôi.


Tôi vịn vào đôi chân tê dại, từ từ đứng dậy.


Tôi lau nước mưa trên mặt, giơ chiếc Kindle trong tay về phía Thời Ngộ, cười rạng rỡ với anh.


"Thời Ngộ, Kindle của anh không bị ướt mưa đâu."


7


Thời Ngộ đã đăng một bài Weibo mới.


Về đến khách sạn, tôi lau mái tóc dài ướt sũng vừa gội xong rồi ngồi trước máy tính.


Theo thói quen mở Weibo của Thời Ngộ ra.


Anh đăng một tấm ảnh mưa rơi mờ ảo trong đêm đen.


Kèm dòng trạng thái: 【Em có khỏe không?】


Cảm giác... tâm trạng khá là sa sút.


Trong phần bình luận ngập tràn lời an ủi thương tiếc của fan, ngay sau đó, Giản Ấu cũng đăng một bài Weibo.


【Em rất khỏe. Chúc mọi người ngủ ngon.】


Sự tương tác ngầm của hai người ngay lập tức lên top tìm kiếm, fan couple và fan only cãi nhau túi bụi trên mạng.


Nhưng rất nhanh, Thời Ngộ lại đăng một bài Weibo mới.


【Cứ thử ké fame thêm lần nữa xem?】


Không lâu sau, Giản Ấu lủi thủi xóa bài Weibo đó đi, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà offline.


Tôi click mở giao diện tin nhắn riêng của Thời Ngộ.


Weibo của Thời Ngộ có hàng chục triệu người theo dõi, có lẽ anh ấy sẽ không đọc tin nhắn riêng.


Nhưng tôi vẫn gửi cho anh.


【Gần đây có vẻ anh không được thuận lợi, có chút không vui phải không, không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Nếu công việc mệt mỏi thì hãy xin nghỉ hai ngày, đi ngắm núi non sông nước đi.】


Tôi do dự một lúc, cuối cùng vẫn thêm một câu 【Vẫn có rất nhiều người thích anh mà】.


Tôi mua hội viên Weibo là vì Thời Ngộ, để có quyền nhắn tin, nhưng đây lại là lần đầu tiên tôi nhắn tin cho Thời Ngộ.


Tôi không ngờ Thời Ngộ sẽ trả lời.


Tôi đang định thoát ra thì giao diện tin nhắn riêng hiện lên thông báo.


Tôi sững người, mở ra xem.


【Cảm ơn, cũng có người đã yêu em rất nhiều năm.】


Tôi cắn ngón tay đầy bối rối.


Đây là... trả lời tự động phải không.


Sáng sớm hôm sau, trong nhóm làm việc của đoàn phim mà tôi tham gia, đạo diễn điều hành ồn ào rằng nữ chính tạm thời xin nghỉ nên hôm nay sẽ đến muộn một chút, bảo rằng buổi sáng sẽ quay cảnh riêng của Thời Ngộ trước.


【Không cần.】


Không ngờ đề nghị này lại bị Thời Ngộ phản đối: 【Cảnh này là cảnh quan trọng, nam nữ chính gặp nhau lần đầu, cứ tìm người tập diễn với tôi trước để tôi tìm cảm giác.】


Tôi buộc tóc đuôi ngựa thấp, đứng sau màn hình giám sát của đạo diễn trên sân thể dục của trường.


Trong nguyên tác, lần đầu nam nữ chính gặp nhau là trên sân thể dục của trường.


Vẫn quay theo kế hoạch ban đầu, Thời Ngộ muốn tìm người tập diễn cùng.


Thời Ngộ ngồi khoanh chân sau màn hình giám sát của đạo diễn, tay lười biếng chống cằm, cơn gió nhẹ buổi sáng liên tục thổi bay mái tóc đen dày của anh.


Nói xong, anh quay đầu lại, ánh mắt lướt qua những diễn viên quần chúng phía sau một cách thờ ơ.


Nắng sớm rực rỡ, anh nheo mắt, sống mũi cao thẳng đổ bóng trên má.


Cuối cùng, anh dừng ánh mắt lại trên người tôi đang ăn sáng với hai má phồng lên.


Tôi ngạc nhiên chớp mắt: "… Thời Ngộ?"


"Lâm Ức đi."


Anh cụp mắt xuống, khẽ nói: "Cô ấy là tác giả nguyên tác, diễn vai nữ chính sẽ có cảm xúc nhất."


Trong nguyên tác, đó là tiết thể dục đầu tiên sau khi khai giảng năm lớp mười, lớp chúng tôi và lớp của Thời Ngộ học chung.


Trên sân bóng rổ, các bạn nam hai lớp mỗi bên chiếm một giá bóng rổ.


Tôi từ nhà vệ sinh ra, có một quả bóng rổ lăn đến chân tôi.


Các bạn nam trong lớp đứng dưới giá bóng rổ cách đó không xa, hét lớn bảo tôi nhặt giúp.


Tôi nhìn họ, rồi lại nhìn quả bóng rổ lăn đến chân mình.


Ồ.


Tôi ngoan ngoãn cúi xuống nhặt lên.


Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc tôi ôm bóng đứng dậy, chân tôi bị vấp phải mặt đường gồ ghề, lập tức lại "bịch" một tiếng ngã xuống đất.


Các bạn nam trong lớp lập tức cười phá lên.


Tiếng cười này đã thu hút ánh nhìn của các bạn nam lớp khác đang chơi bóng rổ.


Thời Ngộ vừa ném bóng vào rổ xong, đi xa xa trên sân bóng rổ, nghiêng người nhìn về phía tôi.


Thiếu niên mặc áo đánh bóng không tay màu trắng, đeo băng đô màu xanh đậm, tóc mái đen lòa xòa trước trán được vén lên, làn da trắng nõn, ánh mắt nhìn sang mang theo ý cười trêu chọc.


Lúc đó là đầu tháng chín, cuối hè.


Tôi đứng dậy từ trên đất, xoa xoa đầu gối đau rát, rồi bất ngờ ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh.


Một ánh nhìn, một đời không quên, vạn năm vẫn nhớ.


Đây chính là lần đầu tiên tôi gặp Thời Ngộ.


Diễn thử xong, đạo diễn vẫn chưa hô "cắt".


Xung quanh, người quay phim, nhân viên ánh sáng và cả đạo diễn đều đang nhìn tôi.


Tôi đứng ngây ra tại chỗ, không biết phải làm gì.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo