Bán thân cho bạn trai cũ - Chương 8

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

15


“Không muốn đi thì để anh đưa Trần Hạo đi cũng được.”


Lục Chu nhìn tôi cầm thiệp mời hội nghị thương mại mãi mà chưa nói gì, tưởng tôi đang do dự.


Tôi ngẩng đầu lên cười với anh:


“Đi chứ, sao lại không đi?”


Nếu Lục Hoài Xuyên đã muốn đảo trắng thay đen—


Vậy thì tôi sẽ đích thân mang cho hắn một “món quà” siêu to khổng lồ.


Cuối cùng cũng đến ngày hội nghị thương mại.


Tôi khoác tay Lục Chu bước vào hội trường, vừa đi được mấy bước thì bị ba cái bóng người chắn trước mặt.


Là ba Lục, Lục Hoài Xuyên, và một cô gái gầy gò mệt mỏi — Phương Thanh Chỉ.


Ánh mắt của ba Lục nhìn tôi đầy miệt thị:


“Cô chính là vợ của Lục Chu? Con gái một công ty phá sản như cô thì không đủ tư cách bước vào cửa nhà họ Lục!”


Tôi chẳng vừa, ngẩng đầu đáp trả ngay:


“Ủa ai nói tôi muốn bước vào cái cửa đấy? Từ đầu đến giờ tôi chỉ bước vào cửa nhà mẹ Lục Chu thôi. Nếu không nhờ mẹ anh ấy cũng họ Lục, anh ấy chắc sớm đổi họ rồi.”


Chưa dứt lời, Lục Chu liền gật đầu phối hợp:


“Đúng thế.”


Lời vừa dứt, ba Lục tức đến mức suýt đứng không vững, còn may được Lục Hoài Xuyên đỡ.


“Lục Chu, đừng quá kiêu ngạo. Không ai mãi gặp may đâu. Hy vọng lát nữa mày còn cười nổi.”


Tôi và Lục Chu lười đôi co, thản nhiên đi thẳng vào trong.


Anh bận trò chuyện bàn chuyện hợp tác, tôi ngồi một góc vừa uống trà vừa ăn bánh điểm tâm.


Không biết lúc nào, Phương Thanh Chỉ đã ngồi xuống cạnh tôi, tay cầm ly rượu sâm panh.


Tôi nhớ đạn mạc từng nói cô ấy vừa mới sảy thai—


Lập tức nhờ nhân viên phục vụ mang cho cô một ly sữa ấm.


Dù sao thì… cô ấy chưa từng trực tiếp làm gì hại tôi.


Là phụ nữ với nhau, trong khả năng cho phép, tôi vẫn muốn giúp cô một tay.


Phương Thanh Chỉ vừa thấy ly sữa, lắc đầu lia lịa:


“Hoài Xuyên bảo, uống sữa ở mấy buổi tiệc thế này rất mất mặt, sẽ làm anh ấy mất thể diện.”


Tôi nắm lấy tay cô, nhìn thẳng, giọng kiên định:


“Phương Thanh Chỉ, trên đời này chẳng có ai quan trọng hơn bản thân em.”


Chỉ một câu ấy, khiến cô ấy ngây người thật lâu.


Cuối cùng như không kìm được nữa, bật khóc nức nở:


“Nhiễm Nhiễm… cảm ơn chị.”


Tôi vỗ nhẹ lên vai cô:


“Nếu cần giúp, có thể đến tìm tôi.”


Tôi sẽ không chủ động can thiệp, vì nếu bản thân không đứng dậy nổi, thì người khác làm gì cũng vô ích.


Lúc này, Lục Hoài Xuyên đã đứng trên sân khấu, cầm micro:


“Trước mặt tất cả quý vị và phóng viên, tôi xin công bố một sự thật chấn động!”


“Trong hội trường hôm nay có một người là con riêng, con của tiểu tam, từng ăn bám gia đình tôi để có được ngày hôm nay!”


16


Lời vừa dứt, cánh phóng viên như ong vỡ tổ, ùn ùn chen tới hỏi:


“Người đó là ai?”


“Có bằng chứng không?”


“Anh nói thật chứ? Có giấy tờ nào không?”


Lục Hoài Xuyên nở nụ cười tự đắc, ngoắc tay chỉ về màn hình lớn sau lưng:


“Tất nhiên là có, mời mọi người xem màn hình!”


Màn hình lập tức hiện loạt ảnh—


Nhưng càng xem, biểu cảm mọi người càng sai sai, ánh mắt nhìn Lục Hoài Xuyên như nhìn… trò cười.


Ngay cả ba Lục cũng đen mặt như đáy nồi, chưa được ba giây đã… ngã ngửa ra đất!


Lục Hoài Xuyên cảm thấy không đúng, quay đầu lại —


Ảnh trên màn hình rõ rành rành là mẹ hắn làm tiểu tam, có cả ảnh hắn năm tuổi cùng mẹ quỳ gối xin tha trước mặt mẹ con Lục Chu!


Bình luận bay:


[U là trời!!! Gậy ông đập lưng ông kinh điển!!]


[Plot twist đỉnh cao! Lục Hoài Xuyên: Sao lại là tui?{


[Đáng đời! Đã hèn còn thích bày trò “phanh phui sự thật”~]


Lục Hoài Xuyên mặt mũi trắng bệch, lùi lại hai bước như bị sét đánh.


Hắn lia mắt một vòng, cuối cùng nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy căm hận.


Lao ra khỏi đám đông, hắn gầm lên:


“Thì ra là con đàn bà thối tha mày phá hỏng chuyện tốt của tao! Tao không tha cho mày đâu!”


Nhưng nắm đấm hắn còn chưa kịp tới mặt tôi, đã bị Lục Chu bắt được.


Ngay sau đó, “rắc!”


Tiếng xương tay gãy vang lên giữa hội trường im phăng phắc.


Tiếp theo là tiếng hét như giết heo của Lục Hoài Xuyên.


Lục Chu vung thêm cú đấm, đấm hắn ngã sấp xuống đất, rồi giơ chân đạp mạnh lên ngực hắn.


Bình luận bay:


[Phản diện gắt thật sự! Tôi ước gì mình được xem phát replay đoạn này 100 lần!]


[Bên cạnh không ai tham chiến phụ hả? Đây là thời cơ vàng cho màn… “quần ẩu”.]


[Xin một cái góc nhìn slow motion cú đạp thần thánh, cảm ơn đạo diễn.]


Giải quyết xong, Lục Chu vội quay lại kiểm tra tôi có sao không.


Thấy tôi không hề bị thương, anh mới thở phào, nhìn tôi đầy phức tạp.


Tôi hơi chột dạ cười cười, vừa định mở miệng giải thích…


Bỗng Lục Chu ngã thẳng vào người tôi.


Tôi vội đỡ lấy anh, nhưng vừa nhìn kỹ đã thấy mặt anh ửng đỏ không bình thường.


Anh gằn giọng:


“Lúc nãy… rượu có vấn đề…”


Tôi lập tức hiểu ra: là Lục Hoài Xuyên giở trò, bỏ thuốc vào ly rượu của Lục Chu.


Đã thế anh còn vừa đánh nhau xong, thuốc phát tác càng nhanh hơn.


Hắn đúng là tuyệt tình, muốn hủy hoại danh tiếng Lục Chu chưa đủ, còn muốn khiến anh dính phốt cưỡng hiếp.


Không thể chậm trễ.


Tôi lập tức dìu Lục Chu lên phòng khách sạn trên lầu.


Quăng anh lên giường, bắt đầu tháo nút áo…


Ai ngờ, Lục Chu vẫn còn tỉnh, giữ tay tôi lại, giọng run run:


“Nhẫn nhịn không nổi nữa… nhưng nếu làm vậy, anh sẽ làm em đau…”


Tôi không để anh nói hết, hai tay nâng mặt anh lên, cúi người —


Hôn xuống.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo