Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
17
Cảnh quay trước mắt rất quan trọng.
Nội dung là nam phụ bệnh kiều giam giữ nữ chính, sau đó được nam chính đến cứu.
Nam phụ đuổi theo, hai người lao vào đánh nhau.
Trọng tâm của cảnh này là Lục Chước Diên.
Gần như đến lúc này tôi mới nhận ra bản chất thật sự của Lục Chước Diên hoang dã và điên cuồng đến mức nào.
Anh kéo tôi ra sau lưng.
Đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc vừa châm.
Lúc ánh chiều tà buông xuống, Quý Thần Tinh trong bộ âu phục vội vàng chạy đến.
Lục Chước Diên ngậm điếu thuốc vào miệng.
Ánh mắt lạnh lẽo, tàn nhẫn, mang theo khát vọng hủy diệt không thể bỏ qua.
Anh cầm cây gậy bên cạnh và vung mạnh về phía Quý Thần Tinh.
Có khoảnh khắc, tôi cảm thấy nếu không phải đang quay phim...
Lục Chước Diên chắc chắn sẽ không do dự mà đập gãy xương chân hắn ta.
Quý Thần Tinh trong vai bệnh kiều vẫn mỉm cười, khóe miệng rỉ máu.
Hai người lao vào nhau đánh dữ dội.
Vốn dĩ giữa chừng định dặm lại lớp “trang điểm tổn thương”, nhưng xem ra không cần nữa.
Lục Chước Diên cưỡi trên người Quý Thần Tinh, đầu gối đè lên cánh tay hắn.
Điếu thuốc đã cháy một nửa kẹp nơi khóe miệng, nắm đấm anh rất mạnh, nện lên người Quý Thần Tinh.
Quý Thần Tinh cũng rất nhập vai, đánh trả kịch liệt.
Cả hai người lăn lộn trên đất, trông rất bẩn.
Mồ hôi lăn dài trên má Lục Chước Diên, khóe môi anh rỉ máu, vẻ mặt sắc lạnh, thái dương vì phẫn nộ mà giật giật.
Anh như một con dã thú, bóp cổ Quý Thần Tinh, cầm điếu thuốc sắp cháy hết ấn vào cổ họng hắn.
Lời thoại sắc bén mà đầy ẩn ý vang lên trong bộ thu âm vẫn đang chạy:
“Nếu còn lần sau, tôi không đảm bảo điếu thuốc này sẽ không thiêu đứt cuống họng mày.”
Đạo diễn không hô “cut”, định quay một mạch đến cuối.
Tôi rơi nước mắt, điều chỉnh lại cảm xúc.
Khi Lục Chước Diên bước về phía tôi, anh tiện tay ném cây gậy đi, lại châm một điếu thuốc mới.
Chiếc áo ba lỗ màu đen đã nhăn nhúm và dính bẩn, cả người trông nhếch nhác nhưng không hề tàn tạ.
Sắc mặt anh vẫn lạnh như băng.
Vì theo kịch bản, nữ chính tự ý hành động mới dẫn đến chuyện này.
Nên lúc này, nam chính phải đang tức giận.
Nhưng tôi cảm thấy, cơn giận của Lục Chước Diên... không phải đang diễn.
Anh bước về phía tôi trong ánh hoàng hôn, gương mặt lạnh lùng phủ ánh sáng dịu nhẹ, nhưng chẳng làm dịu đi khí lạnh toát ra từ anh.
Khói thuốc lơ lửng trong không khí, anh đứng trước mặt tôi, rít một hơi.
Theo kịch bản, nữ chính kiễng chân hôn anh, nam chính vì tức giận nên thổi cả khói thuốc vào miệng cô.
Sặc vãi.
Tôi ngẩng đầu, kiễng chân ôm lấy cổ Lục Chước Diên, chủ động hôn anh.
Lục Chước Diên vẫn như trong kịch bản, không nhúc nhích.
Nhưng khi môi tôi vừa chạm vào, anh liền bóp lấy gáy tôi, từ chối nụ hôn đó.
Tôi ngẩn người, anh giận đến vậy sao?
Lục Chước Diên cụp mí mắt, liếc tôi một cái, rồi nghiêng đầu, phả hết khói thuốc ra ngoài.
Bàn tay đang giữ gáy tôi siết chặt hơn một chút.
Anh cụp mi xuống, cúi đầu.
Một nụ hôn vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ phủ xuống.
Hương thuốc lá cay nồng len lỏi, anh không ngừng mài nghiến nơi khóe môi tôi.
Một nụ hôn thành kính và tỉ mỉ.
Mạnh mẽ mà chân tình.
Bàn tay cầm điếu thuốc buông thõng, tàn đỏ nơi đầu ngón tay lặng lẽ cháy hết trong nụ hôn.
Không ai để tâm.
Kết thúc, mọi người vỗ tay rầm rầm.
Tôi bị hôn đến choáng váng.
“Chước Diên à, vừa rồi sao cậu không chuyền khói cho cô ấy vậy?”
Lục Chước Diên vứt tàn thuốc: “Thuốc đạo cụ, mùi khó chịu lắm.”
“Đạo diễn, em đi tắm cái.”
“Tôi cũng đi tắm đây.”
Trước khi đi tắm, tôi nhìn điện thoại, hotsearch lặng lẽ nổ tung.
Do Quý Thần Tinh đơn phương tuyên bố trên Weibo, mọi người đều vô cùng hoang mang.
Ngay sau đó, Tống Vũ Lan cũng đăng Weibo, tố cáo Quý Thần Tinh bỏ người mới rồi quay về với người cũ.
Fan hai bên đã khẩu chiến được cả chục hiệp trên mạng.
Tôi lặng lẽ “ẩn thân”.
Hiện tại, còn chuyện quan trọng hơn phải xử lý.