Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
10
Lần nữa gặp lại Lục Chước Diên đã là chuyện của một tháng sau đó.
Lúc trước chị Đường đưa anh đến cho đạo diễn xem thử, đạo diễn vừa nhìn hai mắt đã sáng rực lên.
“Chậc chậc chậc, cô kiếm đâu ra một người đàn ông đúng với hình tượng tự nhiên thế này, tóc tai dài thêm chút nữa là hoàn hảo.”
Bây giờ.
Tóc anh quả thật đã dài hơn một chút, mái tóc được stylist chỉnh sửa, trông càng thêm phong độ.
Ngoại hình anh gần như không thay đổi mấy, làn
Làn da bánh mật tự nhiên, cơ bắp vẫn giữ nguyên trạng thái cũ, mặc đồ vào thì gầy, cởi đồ ra thì cuồn cuộn.
Đường nét khuôn mặt rất sắc nét, xương lông mày cao, lông mày rậm, đôi mắt sâu hoắc như hút hồn người đối diện.
Đạo diễn chuộng nét tự nhiên, nên anh chỉ được trang điểm một lớp rất nhẹ.
Trong phim, nhân vật của anh ban đầu cũng là thợ sửa xe.
Chỉ là sau này được nữ chính cổ vũ đi đánh quyền anh.
Cảnh quay đầu tiên, thật ra không quá suôn sẻ.
Dù Lục Chước Diên mang dáng vẻ lười nhác tự nhiên, nhưng khi đối diện với ống kính, vẫn không tránh khỏi việc có hơi gượng gạo.
Dù sao cũng không phải diễn viên chuyên nghiệp.
“Cắt cắt cắt, hôm nay đến đây thôi, Chước Diên về nghiền ngẫm thêm đi.”
Đạo diễn vuốt mớ tóc thưa thớt, đặt thiết bị xuống rồi rời đi.
“Này, mấy người nghe chưa? Nam chính hoàn toàn là một tay mơ, cũng không biết đạo diễn đào ở đâu ra nữa.”
“Nghe nói là Khương Nguyện đưa vào nhờ cửa sau đó, không chừng hai người bọn họ có quan hệ gì đó đấy.”
“Không phải Khương Nguyện đang hẹn hò với Quý Thần Tinh sao? Ủa mà sao lần này Quý Thần Tinh lại là nam hai nhỉ?”
“Chậc, có gà mới thì đá gà cũ thôi. Hơn nữa nhìn dáng người của Lục Chước Diên tôi cũng thích, Khương Nguyện đúng là hời thật”
Lục Chước Diên khoác trên người bộ đồ công nhân, quét mắt qua đó.
Ánh mắt anh không hề lạnh lùng, chỉ là rất bình thản.
Người đang nói lập tức im bặt.
Nghe trợ lý nói, gần đây trong đoàn phim có rất nhiều người lời ra tiếng vào về hắn.
Tôi nhắn tin bảo Lục Chước Diên đến gặp mình.
“Người trong đoàn phim là thế đấy, đừng để trong lòng mấy lời họ nói, anh chỉ cần rèn giũa thêm diễn xuất, làm quen rồi họ sẽ thay đổi cách nhìn thôi.”
Lục Chước Diên không đáp, im lặng cài nút áo công nhân.
Cảnh vừa rồi quay là cảnh anh cởi trần.
Cài đến nút thứ ba, anh mới lên tiếng: “Vậy ra đó là lý do cô hẹn gặp tôi ở chỗ vắng vẻ thế này?”
“…”
“Không phải sao?”
Tôi lầm bầm: “Nhưng chuyện đúng như họ nói mà, anh thật sự được tôi đưa vào đoàn qua cửa sau đấy thôi.”
“Ồ.” - Lục Chước Diên ngừng cài nút, cổ áo hơi mở.
Ánh mắt tôi không kiềm chế được mà nhìn chằm chằm xương quai xanh đang bị vạt áo chắn lại, để lại cho người đối diện không gian tưởng tượng.
Tôi đang định giải thích lý do.
Lục Chước Diên hơi cúi đầu, cảnh đẹp mơ hồ kia lập tức hiện rõ.
“Những gì cô nghe còn chưa là gì đâu, cô đoán xem họ nói tôi đã làm gì cô trên giường?”
Tôi nuốt nước bọt: “Làm gì?”
“Họ nói, tôi “làm” cô sướng muốn điên.”
“Lục Chước Diên!”
“Có tôi.”
Anh cúi đầu cười.
Tôi nghiến răng.
“Tôi không quan tâm, chỉ là bây giờ là giai đoạn sự nghiệp của anh có thể phất lên, chúng ta cố gắng đừng gặp riêng, lỡ vướng vào tai tiếng tôi không lo được đâu.”
“Tôi không để tâm lắm, vốn dĩ chỉ là vì kiếm tiền thôi mà.”
“Vậy… Vậy thì dăm bữa nửa tháng nữa chúng ta mới được tỏ ra thân thiết đấy biết chưa.”
“Mọi chuyện đều nghe theo những gì cô Khương sắp xếp.”
Tôi tức đến đỏ cả mặt.
Đừng nhìn Lục Chước Diên trước mặt người khác lúc nào cũng ra vẻ “không quen chớ lại gần”, hễ cứ ở cạnh tôi là hắn lại lưu manh không chịu được.
“Khương Nguyện.”
Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
Lục Chước Diên lại bày ra dáng vẻ mặt lạnh, cả dựa vào tường, một chân gác lên tường, uể oải nhìn về phía sau lưng tôi.
Tôi quay đầu.
Thấy Quý Thần Tinh mặc âu phục, tóc tai chải chuốt kỹ càng.
Quả thật là phong độ ngời ngời.
Y như nhân vật trong nguyên tác.