Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
14
Buổi quay rất suôn sẻ.
"Cut!"
Lục Chước Diên buông tôi ra, đưa tay lau khóe miệng tôi.
"Thật đáng ngạc nhiên, ánh mắt của Chước Diên, rồi hành động vừa rồi, thật là bất ngờ!"
Đạo diễn dang rộng hai tay, thiếu chút là ôm lấy Lục Chước Diên.
"Nguyện Nguyện cũng không tệ, diễn ra đ thẹn thùng rất chân thực."
Ở phía xa, Quý Thần Tinh cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Cảm giác được ánh nhìn của tôi, anh ta ngẩng lên.
Ánh mắt tối tăm mờ mịt, nhìn về phía Lục Chước Diên đầy u ám.
Tôi nhận lấy chiếc khăn tắm từ một diễn viên nữ, choàng lên người.
"Chị Nguyện Nguyện, mấy chuyện chị dặn trước đó, em làm xong cả rồi."
Cô bé đó tên là Hứa Đường Khê, còn rất trẻ, tính tình hoạt bát, rõ ràng là người hướng ngoại.
Tôi bảo em ấy tìm Lục Chước Diên nói chuyện nhiều một chút, sớm quen thân với anh ấy hơn.
Lúc đầu, em ấy không chịu.
"Anh ấy nhìn dữ quá, chẳng chịu cười gì cả, em hơi sợ."
Giờ thì, trông Hứa Đường Khê có vẻ rất vui vẻ với việc đó.
"Chị Nguyện Nguyện không biết đâu, thật ra thầy Lục chỉ trông dữ thôi, chứ tốt tính lắm ạ.”
"Thiết bị trong đoàn phim có mấy cái là do anh ấy phụ tụi em chuyển giúp đấy."
Nghe được lời khen, tôi cũng thấy an ủi phần nào.
"Chị nhìn xem, cánh tay đó, vòng eo đó, đôi chân đó, mà lại không phải là kiểu da trắng đại trà, màu da ấy nhìn thôi đã thấy mạnh mẽ rồi.”
"Ước mơ lớn nhất đời em, là lấy được một người đàn ông có vai rộng, eo nhỏ, mông cong như thầy Lục.”
"Quan trọng là, thầy Lục còn cho bọn em sờ cơ bụng nữa."
Hả?
"Rất mềm, còn ấm, sờ ra được từng múi luôn..."
"Em nói là... mọi người đều đã sờ rồi à?" - Tôi không nhận ra giọng mình có chút ghen tuông.
"Gần như hết cả, Phi Phi, Lulu, Điền Điền, mấy chị em tụi em đều sờ rồi."
Lục Chước Diên!
"Làm tốt lắm, em về nghỉ ngơi đi. À mà, trợ lý đạo diễn Hứa rất thích giảng giải về cảnh diễn, tối nay mấy em nên đi nghe một chút, có ích hơn là đi trêu chọc thầy Lục."
"Em biết rồi~"
Nhìn thấy Lục Chước Diên, tôi gọi anh lại.
"Lục Chước Diên."
Anh vẫn choàng khăn tắm trên người, những giọt nước trên cơ thể đã được lau khô.
Nhưng đến gần vẫn cảm thấy có hơi ẩm ướt.
Tóc còn ướt, anh dùng khăn tùy tiện lau đầu.
"Gì đấy?"
Anh quay người lại.
Cơ bụng đúng là rất mê người.
Tôi đưa tay ra.
Anh lùi lại một bước.
Tại sao người khác được sờ, mà tôi thì không?
Tôi lại vươn tay tới.
Lần này, Lục Chước Diên không nhúc nhích.
Anh nhìn quanh một vòng, mở cánh cửa bên cạnh, kéo tôi vào trong.
Tôi bị anh đẩy lên cửa.
Anh chống hai tay bên hông tôi, nghiêng đầu, khóe môi cong lên:
"Làm gì đấy? Hửm?"
"Sờ cơ bụng một chút."
"Chỉ vậy thôi?"
Lục Chước Diên kéo tay tôi, đặt lên bụng anh.
Thậm chí còn tiến sát lại gần tôi hơn một bước.
"Sờ đi, muốn sờ bao nhiêu cũng được."
Quả nhiên là rất ấm, cũng hơi mềm, từng múi từng múi rõ ràng...
Ngón tay tôi lướt qua cơ bắp, Lục Chước Diên giữ lấy tay tôi.
Có vẻ hơi khó chịu, anh nói:
"Đừng sờ nữa."
"Sao vậy?"
Lục Chước Diên cúi sát tai tôi, hơi thở nóng rực phả vào vành tai, giọng điệu khàn khàn”
"Tiểu Nguyện, anh “lên” rồi."
Từng chữ rõ ràng truyền vào tai.
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, hai má lập tức nóng bừng.
Tôi lập tức mở cửa chạy ra ngoài.
Sau lưng là tiếng cười bất đắc dĩ của Lục Chước Diên.
Tên lưu manh già khọm kia, sớm muộn gì em cũng xử lý anh, cái tội kiêu ngạo!