Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Quang Bì nhìn chằm chằm người trước mặt, ánh mắt từ tức giận chuyển sang sững sờ, cuối cùng hốc mắt có chút đỏ lên, chỉ có điều anh ta không giống Mộc Tề nào đó, không phải là một kẻ mít ướt dễ rơi lệ.
"Vẽ nên, cuộc đời của chính mình." Anh ta nắm chặt cây cọ trong tay, tâm kết bao năm qua đã được cởi bỏ, Mộc Tề đang bị nhốt trong máy giặt cũng được thả ra.
Vô số không thời gian nhanh chóng lướt qua xung quanh bọn họ, Chu Quang Bì đứng đối diện bọn họ, tên sát thủ mặc đồ đen cũng xuất hiện bên cạnh anh ta, "Cảm ơn cô, Minh Nguyện. Mộc Tề rất thích cô, vậy tôi sẽ không đưa nó về nữa, hy vọng các người ngày càng tốt đẹp."
"Nếu Mộc Tề có điểm nào không tốt với cô, tôi sẽ xuất hiện bên cạnh cô, nhốt nó lại."
Mộc Tề vốn không muốn giao tiếp nhiều với người thiếu thốn tình thương, tâm lý méo mó này, từ ngày anh có ý thức, anh đã có thể nhìn thấy một cuốn truyện tranh.
Trên cuốn truyện tranh đó có một cô bé, mỗi ngày đều rất cô đơn, trái tim cũng không khỏe, nhưng lại rất thích vẽ.
Cô ấy đã không còn nhớ mình từng vẽ một sinh vật lỏng màu đen vô diện, toàn thân đen thui, chỉ có một đôi mắt, thích chơi cùng các loài động vật nhỏ nữa rồi.
Anh vẫn luôn theo dõi truyện, nhưng có một ngày, bộ truyện đột nhiên ngừng cập nhật.
Cơ thể của cô bé rất không khỏe, tâm trạng cũng rất không tốt, sự nghiệp và học hành đều gặp trở ngại, những nét vẽ sặc sỡ của bộ truyện đã biến thành màu xám.
Mộc Tề rất giỏi trong việc làm cho tâm trạng của người khác trở nên tốt hơn.
Mộc Tề hy vọng cô bé sẽ không còn cô đơn nữa, Mộc Tề đã đến thế giới của cô bé.
Là cô đã cho Mộc Tề cả thế giới.
"Nhất định phải tàng hình nhé." Ở phía nam thành phố có một cô bé, ra ngoài thích đi xe buýt, dù đi đâu cũng phải mua hai vé.
Có những lúc cô có chút lẩm bẩm, vì thích tự nói chuyện một mình, nhưng hầu hết thời gian đều là một cô gái nhiệt tình, cởi mở, rất thích chào hỏi mọi người, còn tặng cho họ những cuốn truyện tranh nhỏ đủ loại, vẽ bọn họ trong đó giống y như thật.
Sau này, Mộc Tề chăm sóc hoa cỏ và các con vật nhỏ ngày càng lợi hại hơn, tâm tính cũng ngày càng ổn định hơn.
Quan trọng nhất là, anh ngày càng giống một con người hơn.
Dáng vẻ thiếu niên theo thời gian trôi qua ngày càng trở nên chững chạc, những lúc rơi nước mắt chỉ còn ở trong căn nhà của bọn họ.
Ra khỏi nhà, Mộc Tề sắc mặt điềm tĩnh, chỉ là có chút lạnh lùng, không thích chào hỏi người khác cho lắm.
Anh vẫn thích nhặt các con vật nhỏ về nhà như thế, anh đã trở thành một nhà làm vườn nổi tiếng xa gần, còn Minh Nguyện cũng đã trở thành họa sĩ truyện tranh danh tiếng thế giới.
Bọn họ thích những căn hộ lớn, đã xây một ngôi nhà ở ngoại ô thành phố, khu rừng ban đầu đã trở thành một khu thắng cảnh tư nhân, do nhà làm vườn họ Mộc quản lý.
Có một điều cần phải tuyên bố đặc biệt, sở thích của Mộc Tề ngoài những thứ trên, bây giờ anh còn thích mua quần áo, may quần áo, và tạo kiểu tóc cho Minh Nguyện.
Mỗi ngày, Minh Nguyện đều cảm thấy mình đang sống trong một câu chuyện.
Một câu chuyện, do chính tay mình viết nên.
"Mộc Tề, chúng ta cùng đi xem phim nhé."
"Nguyện."
...
Năm mười bảy tuổi, Minh Nguyện tỉnh giấc từ trong mơ giữa đêm, Minh Nguyện không thể nhớ lại trong mơ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy cô dường như đã trải qua một chuyện vô cùng kỳ lạ, nhưng khi cố nhớ lại thì lại không thể nhớ ra bất cứ điều gì.
Bật đèn lên, lấy cọ vẽ ra, có một câu chuyện dường như đã tồn tại trong lòng cô từ rất lâu rồi.
Cuộc sống bình thường vẫn tiếp diễn, lòng dũng cảm của Minh Nguyện chưa từng mất đi.
Ca phẫu thuật tim rất thuận lợi, bản thảo đầu tiên của bộ truyện tranh cô vẽ cũng đã có hình hài, chỉ là khuôn mặt của sinh vật lỏng màu đen ở dạng người trong tranh, cô vẫn mãi không thể vẽ tiếp được.
Cùng lúc đó, cuộc sống trung học của Minh Nguyện thuận lý thành chương kết thúc, cô vào một trường đại học ở nước ngoài để tiếp tục học lên cao.
"Chào cô, tôi tên là Mộc Tề, là một nhà làm vườn kiêm biên tập viên của một nhà xuất bản truyện tranh, hôm nay đến để ký hợp đồng."
"Nguyện."
Hôm nay là ngày đi ký hợp đồng với một nhà xuất bản ở thị trường nước ngoài, khuôn mặt của Mộc Tề ở dạng người mà Minh Nguyện mãi vẫn chưa vẽ được, ngay lập tức trở nên rõ ràng vào khoảnh khắc này, hốc mắt cô có chút ẩm ướt.
"Tôi có thể mời anh xem một bộ phim không?"
"Mộc Tề."
"Nguyện." Người đàn ông có mái tóc ngắn màu hạt dẻ cúi đầu nhìn Minh Nguyện, anh khẽ gọi tên cô, hàng mi khẽ run, thuần khiết, chuyên chú, nghiêm túc.
Anh nghĩ, có lẽ ở sâu trong linh hồn mình, anh đã gặp cô rất, rất nhiều lần rồi.