Biểu Ca, Đêm Nay Đừng Ngủ Vội - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ta là nữ nhi không được sủng ái trong gia tộc, đêm tân hôn, vị tướng quân kia vén khăn voan của ta lên.

Hàng mày chàng khẽ nhướng lên:

“Trông cũng không tệ, trên giường biết làm kiểu gì không?”

Ta đỏ bừng mặt, cứng họng không nói nổi một lời.

1.

Chàng có vẻ mất hứng, xoay người định mặc nguyên quần áo mà ngủ.

Lúc thổi nến đỏ, trước mắt ta bỗng hiện lên một dòng chữ kỳ lạ:

[Nếu nữ phụ biết quyến rũ một chút, thì còn phần gì cho nữ chính nữa chứ?]

[Cố lên nào nữ phụ, quyến rũ thêm chút nữa thôi, hắn sẽ dâng cả trái tim cho cô đấy!]

[Chạy mau đi! Nam chính không thích kiểu nhạt nhẽo như cô đâu.]

Ta im lặng một lúc, mặc nội y, áp sát lưng chàng.

“Biểu ca, đêm động phòng hoa chúc đáng giá ngàn vàng, thật sự định đi ngủ sớm sao?”

Chỉ một khắc trước, vị tướng quân oai phong – Kỷ Hàn Phong – đã vén khăn voan cưới của ta lên.

Trên danh nghĩa, ta là biểu muội xa của chàng, nhưng không phải kiểu thanh mai trúc mã, mà là công cụ liên hôn do người bá bá hám lợi của ta ép gán qua.

Chưa về nhà phu quân, ta đã nghe danh Kỷ Hàn Phong.

Ngũ quan anh tuấn, phong lưu đa tình, là nam nhân trong mộng của vô số mỹ nhân chốn kinh thành.

Nhưng dù được săn đón thế nào, nữ nhi nhà quyền quý cũng chẳng ai muốn gả cho chàng.

Nam nhân trẻ có thể phong lưu, nhưng không thể trụy lạc.

Danh tiếng bê bối của chàng khiến chẳng ai dám lấy, thế là ta – một đứa thứ nữ bị ghẻ lạnh – bị nhét vào đây.

Ta đã chuẩn bị tâm lý cho hàng vạn tình huống, nhưng chưa từng nghĩ lời đầu tiên chàng nói sau khi vén khăn cưới lại là: 

“Nương tử, biết làm kiểu gì không?”

Ánh mắt Kỷ Hàn Phong như vô tình lướt qua ngực ta.

Ta lập tức đỏ mặt, ấp úng: 

“Thiếp… Thiếp không biết.”

Ta là thứ nữ không được yêu thương, chẳng ai quan tâm ta gả đi thế nào.

Không ai dạy ta những chuyện đó, bản đồ phòng the cũng chỉ được bà vú đưa xem lướt qua vào đêm trước ngày thành hôn.

Thấy ta nhạt nhẽo đến thế, chàng như mất hứng.

“Nếu vậy thì ngủ sớm đi.”

Nến hoa long phượng cháy lách tách, Kỷ Hàn Phong đã nằm trên giường, nhắm mắt.

Ta ngồi xoắn khăn tay, lòng đầy sự bất an.

Bỗng dưng trước mắt ta lại hiện ra mấy dòng chữ lạ:

[Vẫn là kịch bản của nữ chính thú vị hơn, nữ phụ với nam chính chẳng có chút cảm giác gì cả!]

[Cái thân hình nhỏ xíu này, chắc cũng không chịu nổi nam chính đâu.]

[Da trắng thế kia, eo lại nhỏ, mà ở cạnh nam chính thì… Hề hề.]

[Giá như nữ phụ ngộ đạo sớm hơn, đã không phải chết thảm rồi!]

Những lời lúc nãy khiến ta mơ hồ chẳng hiểu gì, giữa chừng lại hiện lên những câu điên rồ hoang đường, ta chỉ đỏ hoe mắt, không dám nhìn tiếp.

Nhưng duy chỉ có câu cuối cùng — “thảm sát”?

Ý gì vậy?

Nghĩa là… Ta sẽ chết thảm sao?

Ta đứng chết lặng tại chỗ, trong phòng tối om, chỉ còn lại ánh nến đỏ yếu ớt lay động. Tim ta đập thình thịch không ngừng.

[Chán quá rồi, giải tán đi.]

[Nữ phụ thế này thì nở hoa kiểu gì chứ!]

[Thật nhạt nhẽo, cho tua nhanh cảnh này đi!]

[Nhanh lên nào, còn chờ cảnh căng đét cơ mà!]

[Ái chà, nữ phụ biến lẹ đi, tôi muốn xem nam chính với nữ chính hú hí!]

Có lẽ tim ta đập quá mạnh, nên Kỷ Hàn Phong mở mắt.

“Nàng không ngủ, còn đứng đó làm gì?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo