Biểu Ca, Đêm Nay Đừng Ngủ Vội - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Một lúc sau, ánh mắt bà lạnh như băng, đến cả nụ cười bên môi cũng lạnh lùng như vậy.

“Phụ thân ngươi cũng giỏi tính toán đấy. Muốn leo lên nhà tướng quân nhưng lại không nỡ gả trưởng nữ, nhét cho một đứa thứ nữ bị ghẻ lạnh là có ý gì?”

Trán ta bắt đầu rịn mồ hôi.

Lão phu nhân tỏ rõ thái độ, ta lại không có gì để phản bác. Trong mắt người ngoài, đây chẳng phải chính là cảnh “kẻ nghèo mơ trèo cao mà lại chẳng chịu bỏ vốn”?

Đúng lúc này, mấy dòng chữ lại hiện ra:

[Nữ phụ khen nam chính nhiều vào, tổ mẫu dễ dỗ lắm.]

[Aizz, nữ phụ thật đáng thương, trong ngoài đều không phải người.]

[Chỉ cần gọi thêm vài tiếng “biểu ca” là khỏi phải quỳ hai canh giờ rồi.]

[Khen khen nam chính đi, hắn rất thích nghe đấy!]

Ta cúi đầu, nâng chén trà nói:

“Tôn tức thất lễ. Không giấu gì tổ mẫu, con đã thầm ngưỡng mộ biểu ca từ lâu. Gả cho biểu ca, chính là tâm nguyện của con.”

Vừa dứt lời, sắc mặt tổ mẫu quả nhiên dịu đi một chút.

“Con và Linh nhi đâu quen thân, sao lại ngưỡng mộ?”

Ta khẽ nheo mắt. Nếu nói từng gặp mặt riêng thì chẳng khác nào nhận tội tư thông với nam nhân ngoài phủ.

“Thật hổ thẹn, năm con bảy tuổi, biểu ca theo bá bá trở về nhà. Khi ấy con bị ướt áo trong tuyết, biểu ca cởi áo choàng đắp lên người con. Một ánh nhìn khiến con ghi lòng tạc dạ suốt đời.”

Kỷ Hàn Phong như chợt nhớ ra chuyện đó, bật cười: 

“Tổ mẫu, xem ra đây là ý trời se duyên rồi.”

Chàng bước tới, nhận lấy chén trà trong tay ta: 

“Trà nguội rồi, đổi chén khác cho tổ mẫu đi.”

Nhận được ánh mắt chàng như đang ra hiệu, ta vội vàng bưng lên một chén khác.

Tổ mẫu nhận lấy trà, không làm khó ta nữa.

“Đã gả vào rồi thì phải an phận làm hiền thê của Linh nhi.”

Ta không dám lơ là chút nào, cúi mình hành đại lễ.

“Tôn tức xin ghi nhớ lời dạy của tổ mẫu.”

Vú già kịp thời dâng lên chiếc khăn, tổ mẫu nhìn vết máu đỏ chói trên đó, hài lòng gật đầu.

Bữa sáng trôi qua trong bầu không khí khách sáo. Trên đường về, Kỷ Hàn Phong cứ nhíu mày mãi.

“Người nhận áo choàng năm xưa là nàng sao?”

Ta gật đầu, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Ta đã nói dối. Không biết chàng có phát hiện không.

“Khi nào về nhà, nhớ mang theo chiếc áo đó.”

Tim ta thắt lại — chiếc áo choàng ấy từ lâu đã không còn, ta biết lấy gì để đưa cho chàng?

“Biểu ca… Ngày đông gió rét, chiếc áo đó đã cùng mẫu thân của thiếp… Chôn theo rồi.”

Thấy viền mắt ta đỏ hoe, chàng không hỏi thêm nữa.

“Vậy thôi, đó cũng chẳng phải vật gì quý giá.”

Chúng ta đi một trước một sau trên đường về, nhìn bóng lưng chàng, sống mũi ta cay xè.

Thực ra ta chưa từng gặp chàng.

Chiếc áo choàng ấy là của tỷ tỷ cùng phụ khác mẫu vứt cho ta như một trò khinh miệt.

Người chàng gặp năm đó… Là tỷ tỷ ta.

Hôm đó, tỷ ấy thua cược, mới đòi lấy chiếc áo choàng, nhưng vừa cầm vào thì chê có hơi nam nhân, cảm thấy bẩn.

“Thứ hạ tiện, với ngươi thì hợp đấy.”

“Cũng không hiểu cái tên nghèo kiết xác đó nghĩ gì. Ta thiếu cái áo rách đó chắc?”

Tỷ ấy không thiếu, nhưng ta thiếu. Giữa mùa đông rét buốt, ta và mẫu thân gần như không có áo ấm, suýt nữa chết rét.

Chỉ vì chuyện này, tỷ ấy sống chết không chịu gả đi.

Tỷ ấy chê.

Tỷ ấy sợ Kỷ Hàn Phong sẽ trả thù, nên đẩy ta — đứa con gái thứ không được sủng ái — sang thay.

“Đồ hạ tiện với kẻ nghèo rách đúng là trời sinh một cặp, hahaha!”

3 .

Theo như những dòng chữ kia nhắc nhở, Kỷ Hàn Phong sắp phải ra chiến trường rồi.

Sau khi vừa mới trở về phòng, chàng còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, thì tin tức từ trong cung đã truyền đến.

Tây Bắc bị địch quấy nhiễu nghiêm trọng, đại tướng quân xuất chinh là điều lòng dân mong mỏi.

Lúc quỳ xuống tiếp chỉ, vị công công truyền chỉ nhìn ta một cái, trong mắt có chút tiếc nuối.

“Hoàng thượng cảm thông tướng quân vừa thành thân, đặc chuẩn cho ngài khởi hành vào ngày mai.”

Vừa mới thành thân được một ngày, phu quân ta đã phải ra chiến trường nơi chín phần chết một phần sống. Nếu mẫu thân ta còn sống, nhất định sẽ vì ta mà bất bình.

Kỷ Hàn Phong không hề do dự, nhận chỉ xong liền đích thân tiễn công công rời đi.

Ta ngồi sụp xuống đất, Tiểu Đào vội vã chạy đến đỡ lấy ta.

“Tiểu thư, đừng sợ.”

Ta không sợ cô đơn… Nhưng ta sợ chết.

Không có Kỷ Hàn Phong, ta ở phủ tướng quân chẳng là gì cả.

Ai cũng có thể chèn ép ta.

Khi Kỷ Hàn Phong trở lại, ánh mắt chàng nhìn ta rất sâu xa.

“Đợi ta trở về.”

Ta ngơ ngác nhìn chàng, còn trước mắt thì lại một lần nữa xuất hiện những dòng chữ cuồn cuộn:

[Nữ phụ sắp chết rồi.]

[Chỉ cần lão phu nhân tùy tiện kiếm cớ, cô ta sẽ biến mất.]

[Biến mất cũng tốt, nữ chính sắp xuất hiện rồi.]

Ta dằn cảm xúc trong lòng, rồi lao vào lòng Kỷ Hàn Phong.

“Biểu ca, thiếp không muốn xa chàng.”

Cơ thể Kỷ Hàn Phong cứng lại một thoáng, chàng nâng cằm ta lên, ngón tay thô ráp khiến môi ta đau rát.

“Thích ta đến vậy sao?”

Ta nuốt nước bọt, nhón chân hôn chàng.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo