Bóng Hình Trong Ảnh - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

5

Buổi tối, khi trở về điểm thanh niên trí thức, Bạch Tiểu Mai lại giống hệt kiếp trước, mang đến cho tôi một bát canh nấm:

“Chị Dao, em đến để xin lỗi chị đây. Hai ngày nay, vì chuyện của em mà anh Nam Thành đã nói với chị nhiều lời không phải. Xét cho cùng, tất cả đều do em mà ra. Nếu không có em, hai người cũng sẽ không căng thẳng đến mức này. Đây là nấm em hái lúc đi cắt cỏ lợn hôm nay, đặc biệt hầm canh mang đến cho chị, chị uống đi.”

Nói xong, cô ta đưa bát canh về phía tôi.

Tôi mỉm cười, đón lấy từ tay cô ta.

“Cảm ơn em nhé, Tiểu Mai. Thật ra cũng chẳng có gì to tát cả, mấy hôm nay chị đến kỳ, tâm trạng hơi thất thường một chút, em đừng để bụng nha.”

Bạch Tiểu Mai cười ngọt ngào, ngồi xuống ôm lấy cánh tay tôi:

“Em biết mà, chị Dao là người đối xử với em tốt nhất. Canh nấm sắp nguội rồi, chị uống ngay đi.”

“Ừ.” Tôi nâng bát lên, làm động tác đưa về phía môi.

Nhìn bát canh càng lúc càng gần môi tôi, khóe miệng Bạch Tiểu Mai bất giác cong lên.

Tôi vẫn luôn âm thầm quan sát cô ta, vừa hay bắt trọn khoảnh khắc này.

Ngay khi bờ môi tôi gần chạm vào nước canh, đôi mắt Bạch Tiểu Mai sáng rực vì phấn khích.

Đúng lúc ấy, tôi “á” lên một tiếng, đặt bát xuống.

Trong mắt Bạch Tiểu Mai vụt qua một tia không cam lòng.

“Tiểu Mai, chờ chị một chút nhé.”

Nói xong, tôi mở cửa bước ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, tôi quay lại với một bát nước đường đỏ trên tay.

“Tiểu Mai, bát nước đường đỏ này cho em uống đi. Chị còn đặc biệt đập thêm một quả trứng vào nữa. Quả trứng này là chị cố ý đi vay của bà con đấy. Hôm qua, Cố Nam Thành có tìm chị, bảo chị nấu cho em một bát nước đường đỏ trứng gà.

Lúc đó, vì cả ngày lao động vất vả, người cũng không được khỏe, chị có hơi cáu nên đã từ chối. Sau đó, chị thấy rất hối hận. Hôm nay em chủ động đến tìm chị, còn mang cho chị bát canh nấm, chị thực sự rất vui. Vậy nên, bát nước đường đỏ trứng gà này, em uống đi.”

Nói rồi, tôi đưa bát cho cô ta.

Thời buổi này, đồ ăn hiếm hoi, cả ngày chỉ toàn dưa muối với gạo lứt.

Thịt thì phải đợi đến Tết, đội sản xuất giết lợn, mỗi người mới được chia mấy miếng.

Bình thường, thứ duy nhất mà đám thanh niên trí thức chúng tôi có thể dùng để bồi bổ chính là trứng gà.

Nhưng trứng cũng chẳng phải thứ dễ kiếm. Một năm mà được ăn một, hai quả đã là rất may mắn rồi.

Tôi đoán Bạch Tiểu Mai có thể sẽ từ chối nước đường đỏ, nhưng tuyệt đối không nỡ từ chối nước đường đỏ có trứng.

Quả nhiên, vừa thấy quả trứng, mắt cô ta sáng rực, vui vẻ đón lấy bát.

“Chị Dao, chị tốt với em quá.”

Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt hiền từ như mẫu thân:

“Mau ăn đi, để nguội trứng sẽ tanh mất.”

Bạch Tiểu Mai chăm chăm nhìn quả trứng trong bát, nhưng vẫn chưa bỏ cuộc chuyện ép tôi uống bát canh nấm kia.

Tôi ngồi xuống, bưng bát canh lên, nhẹ nhàng thổi cho nguội.

Mắt Bạch Tiểu Mai càng lúc càng sáng.

“Nhìn chị làm gì thế? Mau uống đi nào.” Vừa thổi canh, tôi vừa nói với cô ta.

“Được, em uống, cảm ơn chị Dao.”

Bạch Tiểu Mai thấy tôi nhìn chằm chằm vào mình, không tiện giục tôi uống canh nữa, đành bưng bát lên thử nhấp một ngụm.

Tôi liền thừa cơ đặt bát xuống, mỉm cười hỏi: “Thế nào? Canh tôi nấu có ngon không?”

Bạch Tiểu Mai thấy tôi đặt bát xuống thì hơi sốt ruột, nhưng vẫn chép miệng nếm thử rồi gật gù: “Ừm, rất ngon, ngọt ngọt, thơm thơm, ngon hơn bất cứ lần nào trước đây.”

Tôi thầm nghĩ: Không ngon mới lạ, vì đó là canh nấm pha mà.

Nhưng miệng vẫn tươi cười: “Thật không? Ngon thì uống nhanh đi, sắp nguội mất rồi.” Nói rồi, tôi nhẹ nhàng đẩy bát về phía cô ta.

Đúng lúc này, Hạ trí thức – người bị hại oan trong kiếp trước – bước vào.

“Cái gì ngon thế? Cho tôi nếm thử với!”

Thấy quả trứng nổi lềnh bềnh trong bát của Bạch Tiểu Mai, cô ấy liền nhào tới định giật lấy.

Tôi nhanh tay giữ cô ấy lại, đồng thời đưa bát nước đường đỏ đến sát miệng Bạch Tiểu Mai.

“Hạ trí thức, cô làm gì thế? Tiểu Mai mấy hôm nay không khỏe, chỉ uống chút nước đường đỏ bồi bổ thôi, cô đừng giành với em ấy.”

Nói rồi tôi quay sang nhìn Bạch Tiểu Mai: “Tiểu Mai, mau uống đi. Hạ trí thức nổi tiếng là đồ ham ăn, em mà không uống ngay, bị cô ấy giành mất đấy!”

Có cơ hội ăn trứng gà, Bạch Tiểu Mai làm sao có thể để người khác cướp đi?

Nghe tôi nói thế, cô ta lập tức ngửa đầu, uống cạn sạch bát nước đường đỏ, rồi nhanh nhẹn xúc miếng trứng cho vào miệng.

Hạ trí thức thấy mình chậm một bước thì tiếc hùi hụi, đảo mắt nhìn quanh, thấy trên bàn vẫn còn một bát canh nữa, trong đó còn có cả nấm.

Không nói không rằng, cô ấy liền bưng bát lên, uống một hơi cạn sạch.

Tôi: ……

Tận mắt chứng kiến bát canh nấm mà mình cất công chuẩn bị cho tôi bị Hạ trí thức cướp mất, Bạch Tiểu Mai tức đến mức suýt nổ tung lồng ngực.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo