Cẩm Nang Chinh Phục Đại Ca Điên Rồ - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Nói xong, anh ta theo tôi vào một phòng nhỏ bên cạnh.


Tôi không thể chờ đợi được nữa mà hôn anh ta.


Qua nỗ lực không ngừng của tôi, độ hảo cảm của Cố Uyên đã được tôi kéo lên mức đạt chuẩn.


Sau khi bị tôi giày vò, anh ta lười biếng cúi mắt nhìn tôi.


"Vương Thiển Thiển, có em phải bị..."


"Em bị bệnh."


Tôi hùng hồn đáp: "Mắc một chứng bệnh tương tư, không hôn được anh là sẽ đau lòng mà chết."


Cố Uyên rõ ràng là không tin lời ma quỷ của tôi.


Anh ta nhếch mép: "Ra ngoài đi."


Tôi như nghĩ ra điều gì đó, la lối om sòm rồi lôi ra một cái máy đo huyết áp và một máy khử rung tim.


"Anh đợi chút, mấy hôm nay em có học chút kiến thức sơ cứu."


Cố Uyên tỏ ra không mấy hứng thú: "Học cái đó làm gì?"


"Sợ anh xảy ra chuyện chứ sao, không phải anh bị bệnh tim à?"


Cố Uyên hai tay đút túi quần, uể oải đi về phía văn phòng.


Tôi ôm đồ, luống cuống đi theo sau, lẩm bẩm: "Anh nhất định phải sống lâu trăm tuổi đấy!"


Cố Uyên đột ngột dừng bước, tôi không kịp đề phòng đâm sầm vào lưng anh ta.


Vẻ mặt Cố Uyên hơi lạnh, anh ta nheo mắt hỏi: "Em hy vọng tôi sống lâu một chút?"


"Đúng vậy, người tốt nào lại mong người khác chết sớm chứ."


Tôi xoa xoa mũi: "Huống hồ, em còn thích anh như vậy."


Hệ thống nhắc nhở: [Ký chủ, độ hảo cảm của Cố Uyên -1%.]


"..."


Đồ ngốc to xác.


[-1%]


?


Khoan, anh ta nghe được tôi chửi anh ta à?


[-1%]


Thấy tôi vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm anh ta, Cố Uyên nở một nụ cười lạnh nhạt: "Lo cho bản thân em đi."


Ngay khoảnh khắc anh ta quay lưng đi, hệ thống thông báo [Độ hảo cảm của Cố Uyên +20%, hiện tại là 82%]


Mấy ngày tiếp theo, tôi như được tiêm máu gà.


Mỗi ngày đều ngâm mình trong văn phòng Cố Uyên để học kiến thức cấp cứu.


Cố Uyên nhìn con ma-nơ-canh nằm trên sàn văn phòng, bị tôi ấn đến lõm cả lồng ngực, rồi xoa xoa sống mũi.


Anh ta mệt mỏi thở dài.


"Vương Thiển Thiển, lại đây."


"Sao thế?"


Tôi mừng rỡ: "Hôn anh được rồi à?"


Mí mắt Cố Uyên giật một cái, anh ta túm cổ áo tôi lôi lại, nói: "Bệnh này của tôi, là bẩm sinh."


"Em biết mà, bệnh tim chia làm bẩm sinh và mắc phải, của anh là bẩm sinh, em nhớ có tổng cộng bốn loại, tứ chứng Fallot..."


"Im miệng."


Cố Uyên mất kiên nhẫn ngắt lời tôi: "Ý tôi là, không cần thiết."


Tôi chớp mắt, nghiêm túc nhìn anh ta: "Rất cần thiết, sống thêm một ngày, là lãi một ngày."


"Sống thì có gì tốt?"


Tôi sững sờ, rồi đột nhiên hùng hồn lên án lớn tiếng:


"Tối qua anh đâu có nói vậy!"


"Anh nói sống là phải sướng chết đi được!"


"Nói là thích lắm, sướng lắm, vui lắm!"


"Lần sau còn muốn..."


Cố Uyên đột nhiên bóp chặt hai môi trên dưới của tôi, như bóp mỏ vịt.


Mặt anh ta tối sầm lại.


"Em im miệng."


Tôi ú ớ giãy giụa, làm Cố Uyên bật cười.


Anh ta chụp mũ lên đầu tôi, che mắt tôi lại, rồi thuận thế đẩy tôi đi.


"Đi đi, đi chơi đi, đừng có la lối om sòm."


Ánh hoàng hôn rọi lên bóng dáng cao gầy của Cố Uyên, có chút cô liêu.


Một lúc lâu sau, hệ thống kêu "ting" một tiếng.


Thông báo độ hảo cảm của Cố Uyên đã vượt qua 95%.


Thắng lợi đã ở ngay trước mắt.


Giọng nói bình thản và uể oải của Cố Uyên vang lên.


"Bệnh bẩm sinh, sống được bao lâu, là do số mệnh."


"Vương Thiển Thiển, nếu tôi chết rồi, em cứ cầm tiền của tôi, đi mà vui vẻ hưởng thụ."


Nghe xong câu này, tim tôi như bị thứ gì đó níu lại.


Tôi nửa đùa nửa thật thăm dò: "Như vậy không hợp pháp."


"Vậy em nghĩ cách nào hợp pháp đi."


"Thế thì chỉ có kết hôn thôi."


"Ừ."


Tôi đầu óc mông lung, tháo mũ ra, tim đập thình thịch.


"Anh như vậy là đồng ý hay không đồng ý?"


Cố Uyên tắm mình trong ánh hoàng hôn, khoanh tay nhìn tôi: "Em thử cầu hôn xem, chẳng phải sẽ biết tôi có đồng ý hay không sao?"


Kết hôn + độ hảo cảm 100%, tức là công lược thành công.


Tôi nín thở, dường như đã nhìn thấy điểm kết thúc của trò chơi này.


Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, tôi vẫn hỏi câu đó:


"Cố Uyên, anh có bằng lòng... kết hôn với em không?"


Con ngươi sâu thẳm của Cố Uyên phản chiếu hình ảnh của tôi, và những tia nắng vàng vỡ vụn của hoàng hôn.


Không biết tại sao, cái vẻ tĩnh lặng chết chóc trên người anh ta, càng lúc càng nồng đậm.


"Được thôi."


Cố Uyên lơ đãng cười: "Tôi đồng ý với em."


8


[Ký chủ, nhất định phải giữ kín bí mật này.]


[Cô kết hôn với anh ta chỉ để công lược anh ta thôi.]


[Tương lai vẫn phải trở về thế giới của mình.]


[Không thì với mức độ anh ta thích cô bây giờ, lỡ anh ta phát điên lên, chơi trò giam cầm PLAY với cô thì sao?]


Tôi mặc váy cưới, đứng trong phòng thử đồ nhìn mình trong gương.


Gương mặt u sầu.


Bởi vì độ hảo cảm của Cố Uyên đã đạt 100%.


Chỉ còn lại việc kết hôn.


Hôm nay công ty Cố Uyên có việc nên không đến, vì vậy tôi tự đi thử váy cưới.


Nụ cười của tôi hơi cứng lại.


Lơ đãng nói: "Yên tâm đi, tôi, Vương Thiển Thiển, làm việc... luôn có chừng mực."


Thực ra váy cưới, hoa cầm tay, thiệp mời, đều do Cố Uyên đích thân xem xét.


Dù bề ngoài anh ta không biểu lộ gì, nhưng mọi chi tiết đều được anh ta dồn tâm huyết.


Đêm đó, khi tôi thức dậy uống nước, thấy phòng khách vẫn sáng đèn.


Cố Uyên đang gục trên bàn trà, ngủ say.


Dưới bàn trà, là những tấm thiệp cưới viết dở dang nằm rải rác.


Nét chữ mạnh mẽ, phóng khoáng như rồng bay phượng múa.


Không biết đã viết bao lâu.


Trên ngón áp út của anh ta, đeo chiếc nhẫn hợp kim nhôm mà tôi tặng.


Rõ ràng... chỉ là một món đồ chơi.


Tim tôi đột nhiên như bị kim châm.


Nhà, xe và toàn bộ gia sản của Cố Uyên đều đã được ký thỏa thuận tặng cho tôi.


Anh ta nói, sức khỏe anh ta không tốt, nếu thật sự có một ngày không còn nữa, những thứ này sẽ là chỗ dựa cho tôi.


"Hệ thống, nếu tôi rời đi, Cố Uyên sẽ chết chứ?"


Hệ thống nói: [Thực ra, anh ta chỉ là một chuỗi mã, ký chủ không cần quá để tâm đâu.]


Tôi nắm lấy tay anh, hơi ấm trong lòng bàn tay sao mà chân thật đến thế.


Thật khó để tin rằng, anh chỉ là một chuỗi mã lạnh lẽo.


Cố Uyên cựa mình, từ từ mở mắt, ánh mắt trong veo.


"Thiển Thiển, nhìn tôi lâu như vậy, có phải nên làm gì đó với tôi rồi không?"


Tôi sững sờ: "Anh không ngủ?"


"Không."


"Chỉ muốn xem, em có thể nhìn tôi bao lâu."


Cố Uyên đứng dậy, đè tôi xuống ghế sofa, tùy ý hôn lên tóc, vành tai, lòng bàn tay tôi...


Kéo tôi vào một ngọn lửa, thiêu đốt liên tục, biến tôi thành một vũng chất lỏng mềm nhũn.


Tôi thần trí mơ hồ, ôm Cố Uyên hỏi: "Cố Uyên, anh có yêu em không?"


Động tác của Cố Uyên hung hãn bất ngờ: "Thiển Thiển, tôi muốn chiếm hữu em."


...


Ngày tháng dần trôi, tâm trạng của tôi cũng ngày một sa sút.


Hệ thống nói với tôi, thực ra tôi có thể lựa chọn.


Sau khi công lược thành công, nó sẽ hiện ra một cửa sổ lựa chọn, chỉ cần nhấn "Không", tôi có thể ở lại thế giới này.


Đây là một quyết định rất khó khăn.


"Cô Vương, cô có thích kiểu trang điểm này không?"


Lời của chuyên gia trang điểm kéo tôi về thực tại.


Hôm nay là buổi trang điểm thử trước đám cưới, Cố Uyên sẽ đến muộn hơn một chút.


Khi tôi ra ngoài trời soi gương, đột nhiên bị ai đó chặn lại.


"Không ngờ em lại sắp kết hôn nhanh như vậy."


Tống Hạc nhìn chằm chằm vào mặt tôi, có chút thèm thuồng: "Tính cách lẳng lơ của em, lẽ ra tôi nên nhận ra sớm hơn."


Hệ thống có chút căng thẳng: [Ký chủ, tránh xa hắn ra! Trước khi kết hôn tuyệt đối đừng để xảy ra sai sót, nếu không sẽ không thể trở về được!]


Tôi từ từ lùi lại vài bước.


Tống Hạc nheo mắt: "Thiển Thiển, em đã từng thích tôi chưa?"

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo