Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vào những ngày quan trọng của tôi và Tô Triệt, cô em khóa dưới của anh ta luôn “đột nhiên” phát bệnh.
Lúc chúng tôi ra mắt bố mẹ hai bên, cô ta bị viêm dạ dày cấp tính.
Ngày chúng tôi đi đăng ký kết hôn, cô ta ngất xỉu ngay tại chỗ.
Trước hôm cưới một ngày, cô ta phát tác chứng lo âu nghiêm trọng.
Tô Triệt đơn phương hoãn lễ cưới, bỏ mặc tôi, chỉ để đưa cô ta ra nước ngoài giải khuây.
Bốn tháng sau, tôi đăng một tin nhắn trong nhóm bạn thân:
[Tháng sau là đám cưới mình, mọi người nhớ tới chơi nha.]
Tô Triệt lập tức mắng tôi:
[Em biết rõ tâm lý cô ấy bất ổn, sao còn cố tình kích động làm gì?]
[Gỡ tin nhắn đi, anh đã nói rồi, lễ cưới dời sang đầu xuân năm sau.]
Anh ta có đang hiểu lầm gì không?
Đúng là tôi sắp kết hôn đấy.
Nhưng chú rể… Đâu phải anh ta.
1.
Tôi vừa mới gửi tin nhắn vào nhóm, cuộc gọi của Tô Triệt đã lập tức được truyền đến.
Chính anh ta là người đơn phương hủy hôn, dắt cô em khóa dưới tên Liễu Điệp ra nước ngoài “tịnh dưỡng”.
Suốt bốn tháng trời, đây là lần đầu anh ta gọi cho tôi.
Giọng nói anh ta như đang hạ thấp, cố tình không muốn làm phiền ai đó:
“Lâm Du Cúc, em biết cô ấy tâm lý không ổn định, sao còn cố tình làm cô ấy tổn thương?”
“Còn nữa…”
Anh ta ngập ngừng một chút, giọng điệu có vẻ thiếu kiên nhẫn:
“Em xóa tin nhắn đó đi. Anh chưa đồng ý tổ chức cưới vào tháng sau.”
Tôi có thể tưởng tượng mang máng vẻ mặt anh ta lúc này, chắc là đang nhíu mày, khó chịu.
“Anh đã nói rõ trên WeChat rồi mà? Cưới thì để đầu xuân sang năm.”
Giọng điệu anh ta vẫn y như trước kia — không chấp nhận, phản bác.
Trước đây anh ta không chỉ là bạn trai tôi, mà còn là sếp của tôi.
Có lẽ anh ta đã quen với việc tôi ngoan ngoãn nghe theo mọi sắp đặt.
“Lâm Du Cúc, em còn nghe không đấy?”
Tôi hắng giọng:
“À, tôi đang đếm thời gian.”
“Xin lỗi nhé, hai phút rồi, không thu hồi lại được đâu.”
Anh ta thở mạnh qua mũi:
“Vậy thì gửi tin nhắn khác, nói em vừa đùa thôi.”
Tôi bật thốt lên:
“Tổng Giám đốc Tô, anh nói cái gì vậy?”
Anh ta đang hiểu lầm gì thế?
Đúng là tôi sắp kết hôn.
Nhưng chú rể, không phải là anh ta.