Câu chuyện về kẻ ăn bám - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Yêu nhau ba tuần, Giang Dụ nhắn tin đòi chia tay.


Không cam tâm, tôi chạy đến chất vấn anh.


Trong phòng bao, ánh sáng lờ mờ, trước mặt đám anh em của anh, tôi cắn chặt môi, nghẹn ngào nói: “Chồng ơi, thật sự phải chia tay à?”


Giang Dụ tựa lưng vào ghế sofa, ngón tay kẹp điếu thuốc.


“Ừ, chia tay đi.” Anh làm ra dáng vẻ lười biếng, giọng điệu lạnh nhạt.


“Đừng mà, nếu em làm sai chỗ nào thì anh cứ nói, em nhất định sẽ sửa.”


Tôi hèn mọn khóc như một con chó.


Đau lòng đến mức không thở nổi.


Im lặng vài giây.


Giang Dụ nhíu mày, dập điếu thuốc, đối diện với đôi mắt đỏ hoe của tôi.


Đáy mắt anh hiện lên vài phần bực bội và luống cuống: “Yêu tôi đến thế cơ à?”


Tôi rưng rưng gật đầu: “Cực kỳ yêu anh luôn, chồng à.”


Anh nhíu mày càng chặt hơn, môi mím lại thành một đường thẳng.


Một lát sau.


Trong tài khoản ngân hàng của tôi có thêm một ngàn vạn tiền chia tay.


Giang Dụ quay mặt đi, tàn nhẫn bảo tôi cút:


“Đây là phí bồi thường. Hãy quên tôi đi.”


2


Trong khoảnh khắc ấy, khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi trắng bệch, cơ thể mỏng manh rưng rưng tựa như sắp ngã.


“Được, thế thì theo ý anh muốn vậy.”


Nước mắt lăn dài. Tôi che miệng, xoay người nhanh chóng bỏ chạy dưới ánh mắt thương hại của mọi người.


Phía sau, có người không nhịn được lên tiếng:


“Anh Dụ, việc anh dùng tiền để dứt tình, đối với cô ấy mà nói là một sự sỉ nhục trắng trợn đó.”


“Cô ấy cũng đáng thương thật, trông có vẻ như sắp tan vỡ đến nơi rồi.”


“Thế bây giờ tôi đi đòi lại tiền à?” Giọng Giang Dụ chần chừ mơ hồ truyền đến.


… Tôi chạy càng nhanh hơn.


Gió đêm lạnh lẽo, đường phố vắng vẻ.


Tôi ngồi xổm dưới cột đèn đường, vẻ mặt u sầu, hàng mi vẫn còn ướt đẫm.


Hệ thống gãi đầu an ủi: [Bảo bối, đừng quá đau lòng, ít ra nhiệm vụ cũng đã hoàn thành rồi.]


Tôi rũ mắt, sờ vào vết thương trên mu bàn tay.


Đây là vết thương do mấy hôm trước đưa bữa sáng cho Giang Dụ, tôi không cẩn thận bị ngã trầy xước.


Bên ngoài cũng đã kết một lớp vảy mỏng.


“Mày cũng cảm thấy tao sắp tan vỡ đến nơi rồi hả? Haizz, đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác khó tả.”


Hệ thống: [Hả?]


“Cảm giác bất lực như một ni cô bị vu khống bậy bạ.”


[...]


3


Hệ thống ngạc nhiên, có chút suy sụp: [Cô diễn à?]


“Thế nào, diễn xuất như vậy có thể đoạt được giải ảnh hậu rồi chứ?” Tôi đứng dậy, chậm rãi vươn vai.


Sau khi chết đột ngột, tôi bị hệ thống tình yêu trói buộc mang đến đây.


Hệ thống cho biết, chỉ cần thành công công lược một người đàn ông cực phẩm ưu tú và duy trì mối quan hệ người yêu ít nhất ba tuần thì mới có thể thưởng cho tôi một cái mạng nhỏ để trở về thế giới ban đầu.


Nó đã chọn giúp tôi mục tiêu–thái tử gia của tập đoàn Giang Thị, Giang Dụ.


Người đẹp trai, nhiều tiền, lạnh lùng.


Mức độ khó là năm sao.


Tôi công lược mấy tháng trời, ra sức đeo bám, thâm tình quyến luyến, đến hệ thống cũng tưởng tôi thật sự động lòng, yêu đối phương đến chết đi sống lại.


Nhưng Giang Dụ vẫn luôn không hề lay động.


Sau này không biết thế nào, anh lại đột nhiên đồng ý ở bên tôi.


Chỉ là anh vẫn lạnh lùng như cũ, đến cả tay cũng không cho nắm.


Tất cả hoàn toàn dựa vào việc tôi chủ động liếm láp để duy trì quan hệ.


Nhưng những điều này đều không quan trọng.


Tôi mỉm cười móc điện thoại ra xem số dư tài khoản:  “Hệ thống, tao có thể mang tiền đi không?”


Không hổ là người thừa kế tập đoàn, ra tay hào phóng đến vậy.


[Không được!]


……


Được thôi được thôi, khóc lóc ầm ĩ nửa ngày trời.


Cuối cùng thành ra công cốc.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo