Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quả nhiên, tửu lượng kém thật.
Một Tạ Quan Nam say xỉn đúng là khó hầu hạ.
Anh ngủ rất ngoan, chẳng khác gì một đứa trẻ bị “tắt nguồn”.
Tôi lay anh mãi mà không có phản ứng.
Thậm chí khi xoay người, anh còn lăn thẳng từ ghế xuống đất.
Tôi cố gắng đỡ anh dậy không được, người say bất tỉnh nặng vô cùng.
Tôi lại thử kéo chân anh kết quả là đầu anh đập vào cạnh giường, còn tôi vì kéo không nổi mà ngã chổng vó lên người anh.
Cú va chạm vào cơ ngực anh làm môi tôi đau rát.
Hơn nữa, với chiều cao cách biệt như vậy, đúng là thử thách quá sức.
Tôi đành thở dài, lấy chăn đắp cho anh.
Muốn nằm sao thì nằm, tôi chịu thua rồi.
Sáng hôm sau, ánh nắng rực rỡ chiếu qua khung cửa.
Đồng hồ sinh học của tôi tự động đánh thức tôi dậy.
Không mở mắt thì thôi, vừa mở mắt ra tôi đang nằm trong lòng Tạ Quan Nam.
Chuyện này… không bình thường chút nào.
Trời ơi, tôi gối đầu lên cơ ngực anh, tay lại đặt trên cơ bụng anh mà tất cả đều không phải là tôi tự nguyện!
Quan trọng hơn… là anh không mặc áo!!!
Không thể phủ nhận, cảm giác cũng… không tệ.
Đột nhiên, giọng anh vang lên ngay trên đỉnh đầu tôi:
“Thế nào? Thoải mái không?”
Tôi không thể để bị lép vế, quyết định phản công:
“Sao tự nhiên anh chạy lên giường em làm gì? Nhưng cũng tạm được đấy, cảm giác khá ổn, nhưng vẫn còn chỗ cần rèn luyện thêm.”
Anh bất đắc dĩ, cúi sát lại bên tai tôi:
“Dư Thi, bây giờ… anh thật sự rất khó chịu.”
Lúc này tôi mới phát hiện anh ấy ngủ không mặc đồ.
Tôi hận cái đầu của mình nhạy bén quá mức.
Càng hận hơn khi cơ thể cũng nhạy bén chẳng kém, chỉ mới nghe một câu “rất khó chịu”, cả người tôi như có dòng điện chạy dọc sống lưng, tay chân cứng đờ, đầu óc thì như bị nhúng vào nước sôi.
Tôi lập tức bật dậy, giành quyền chủ động:
“Anh nói sẽ cho em biết lý do, thế mà lại đến đây ngủ bẹp dí luôn dưới đất. Nửa đêm sao lại bò lên giường em? Còn cởi hết đồ là sao?”
Anh ấy tỏ vẻ không tin nổi:
“Anh ngủ dưới đất á? Anh đâu có cái sở thích kỳ cục đó?”
“Em còn nhớ rất rõ, anh vừa vào phòng là nằm bẹp dưới đất, sống chết không chịu dậy, còn lải nhải nói em không cần anh…”
Anh ngồi bật dậy:
“Dư Thi, anh chỉ say thôi, chứ đâu có bị ngốc.”
Nói rồi, anh tự nhiên bước vào phòng tắm, chẳng thèm che đậy gì:
“Anh đi tắm cho tỉnh táo chút đã.”
Cuối cùng cũng đợi anh ấy tắm xong, đi ra, anh chỉ quấn mỗi khăn tắm, tay chỉ vào trán hỏi tôi:
“Em đã làm gì anh vậy, chỗ này đau quá.”
Lúc này tôi mới để ý, chỗ anh va vào cạnh giường hôm qua đã sưng một cục nhỏ.
Anh vừa xoa vừa nói tiếp:
“Dù em thua cược, anh vẫn muốn nói cho em biết, Dư Thi, lúc đó anh không biết em sẽ nghe thấy câu đó. Thật ra, anh đã nói dối.”
“Anh rất thích em, thậm chí đã quyết định theo đuổi em.”
“Chỉ là hồi còn học đại học, có người bị thần kinh, cứ thấy anh thân với cô gái nào, cô ấy sẽ gặp chuyện xui. Anh nghĩ nếu dùng lý do đó để giữ khoảng cách, em sẽ không bị liên lụy.”
“Anh còn tính toán chúng ta có thể yêu thầm, sau khi tốt nghiệp thì cưới luôn.”
“Nhưng không ngờ, đột nhiên em lại cắt đứt mọi liên lạc với anh.”
“Bực mình hơn là, anh mượn trò chơi để tỏ tình với em, em không phản ứng thì thôi, còn cố tình tránh mặt anh.”
Từng lời anh nói như từng cú đánh thẳng vào suy nghĩ của tôi.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Tôi cố gắng xâu chuỗi mọi thứ, lên tiếng hỏi:
“Nhưng sao anh biết em đã nghe thấy câu đó? Em đâu có nói với anh?”
Đột nhiên khuôn mặt anh tối sầm lại, như có một bóng mây đen phủ kín trời xanh:
“Anh nói rồi, là chính miệng em nói với anh mà.”
Tôi vừa định trêu lại một câu, Tạ Quan Nam lại nói ra một điều còn khiến tôi sốc hơn:
“Dư Thi, chuyện chúng ta đã yêu nhau hai năm, đến bao giờ em mới nhớ ra?
“Anh đã đợi em một năm rồi.”
“Tại sao… em lại chỉ quên mình anh?”
Trong ký ức của tôi, hoàn toàn không tồn tại hai năm đó.
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, đúng là giống như có gì đó bị rút ra khỏi trí nhớ của tôi nhưng không có vẻ đó là một khoảng trống.
Thế nhưng anh có rất nhiều bằng chứng hình ảnh, thậm chí là những video quay cảnh chúng tôi thân mật khi yêu nhau dần khiến niềm tin trong tôi lung lay.
“Anh không phải AI chứ?” Tôi bắt đầu nghi ngờ, vì những nụ hôn tôi trao anh thật sự quá tự nhiên.
Cứ như một tên trộm hoa chuyên nghiệp.
Anh nhìn tôi chăm chú, nói ra một câu khiến tôi hối hận vô cùng:
“Em có nốt ruồi bên mông trái. Với cả… ngực bên phải của em thì…”
Tôi vội vàng lấy tay bịt miệng anh lại mấy chuyện này không thể nói ra được!
May sao anh đã chuyển chủ đề:
“Em có thể không tin, nhưng chúng ta từng rất yêu nhau. Khi đó, thậm chí đã tính đến chuyện kết hôn. Ngày nào anh cũng nghĩ đến việc sớm rước được em về.”
“Tức là… mẹ anh đồng ý chuyện chúng ta yêu nhau ư?” Trong ký ức của tôi, mẹ anh từng rất coi thường tôi.
“Lúc đầu bà ấy không đồng ý,” anh thở dài, “Sau khi biết anh yêu em, bà ấy đã làm ầm ĩ lên suốt một thời gian dài. Còn sắp xếp bao nhiêu cô gái để anh xem mắt. Nhưng từ khi em bị tai nạn rồi mất trí nhớ, bà ấy thấy anh đau khổ như vậy nên dần cũng không phản đối nữa.”
Nghe anh kể những điều này, tôi có cảm giác như đang nghe chuyện của người khác.
Cảm giác bản thân thật xa lạ với những kỷ niệm ấy, nhưng trái tim thì lại quặn thắt từng cơn.
“Lúc đó, anh tưởng em không qua khỏi.” Anh rơm rớm nước mắt. “Là do anh, lúc đó cãi nhau với em, em mới đi xa như vậy. Khi chiếc xe đâm tới, anh chạy tới thì đã muộn… Anh hoàn toàn không kịp kéo em lại…”
“Tai nạn giao thông mà, chỉ là ngoài ý muốn, anh không cần phải đổ lỗi cho mình.” Tôi nghe ra sự ân hận sâu sắc trong lời anh nói.
Nhưng bản thân tôi lại cảm thấy tiếc thay cho chính mình
Có một người yêu ưu tú đến vậy, lại tự làm chính mình tổn thương đến mất trí nhớ!
“Không phải đâu.” Anh càng nói càng tức giận. “Người đâm em là kẻ mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội. Lúc đó hắn chỉ muốn đâm chết ai đó mà thôi. Em chẳng qua… là người mà hắn ta chọn trúng.”
Anh vòng tay ôm lấy tôi:
“Xin lỗi… anh biết em rất đau, nhưng anh lại chẳng thể giúp gì được cho em.”
“Tại sao anh không nói sớm với em?”
“Sau khi em xảy ra chuyện, hôn mê rất lâu. Đến khi tỉnh lại, em đã không còn nhớ việc chúng ta từng yêu nhau.”
“Mỗi lần anh định đến gần, em lại đau đầu dữ dội.”
Anh thở dài:
“Suốt một năm qua, anh chỉ dám đứng từ xa nhìn em, rồi dần dần mới dám xuất hiện trước mặt em vài lần. Mãi đến hôm đó em gọi điện cho anh… anh nghĩ, cơ hội của mình đến rồi.”
Anh dịu dàng xoa tóc tôi:
“Không nhớ cũng không sao. Tương lai của chúng ta vẫn còn dài mà.”
“Chỉ cần em đừng rời xa anh, chúng ta có thể tạo ra thêm nhiều kỷ niệm mới.”
Nói không buồn là nói dối.
Tôi thậm chí chẳng dám tưởng tượng suốt một năm qua, anh đã sống ra sao.
Người lớn lên cùng tôi từ bé, thậm chí từng… cùng mặc tã lót, trong mắt tôi, anh luôn là người dẫn đường phía trước.
Vậy mà giờ đây, lại đứng trước mắt tôi mà khóc.
Mà tôi… mắt cũng đã đỏ hoe.
“Cho nên… Du Du với mấy người kia cũng biết chuyện rồi đúng không?” Khó trách mỗi lần tôi nhắc đến tên Tạ Quan Nam, giọng Du Du lại có chút vi diệu.
“Biết chứ.”
Anh không nói thêm gì, nhưng tôi cũng đoán được vài phần.
Chuyện giữa tôi và anh, e là cha mẹ tôi cũng biết cả rồi.
Nhưng thấy tôi cứ gặp anh là lại đau đầu, nên bọn họ dứt khoát giới thiệu đối tượng khác cho tôi.
Nghĩ lại… đúng là ấm ức cho anh ấy thật.
“Vậy… những lời em nghe thấy lúc đó, là do sau này, khi chúng ta bên nhau, em kể lại cho anh à?”
Anh khẽ gật đầu, nhắc sang chuyện khác:
“Dư Thi, giờ anh cũng rất muốn cùng em nói rõ mọi chuyện.”
“Nhưng nếu giờ còn không ra mặt, đồng nghiệp chắc chắn sẽ nghĩ chúng ta… có gì đó mờ ám mất.”
14
Quả nhiên, đã có vài đồng nghiệp nhiều chuyện đợi chúng tôi ở phòng ăn sáng cả buổi rồi.
May thay, tôi vừa khóc một trận nên mắt sưng mặt nhợt, sắc mặt nhợt nhạt như tàu lá chuối, bèn mượn cớ bị đau bụng để lấp liếm cho qua.
Đến tối, tới tiết mục được các chị em mong chờ nhất tắm suối nước nóng.
Ngày hôm trước vận động đến mức chân run rẩy, được ngâm mình trong nước ấm thì thật đúng là… thoải mái tột cùng.
Các chị bên cạnh cảm thán:
“Không biết cô gái nào phúc dày số lớn mới câu được Tạ Tổng nhà ta nữa. Kịch bản này mà để tôi vào đóng hai tập thì tôi mãn nguyện cả đời!”
Tôi nhìn theo ánh mắt của chị ấy là đôi chân dài, cơ bụng và cơ ngực hoàn hảo của Tạ Quán Nam.
Lại có chị khác tiếp lời:
“Đừng mơ nữa, chắc chắn không phải tụi mình rồi.”
“Nhưng phải công nhận, hoạt động ngâm suối nước nóng này quá tuyệt!
“Thường ngày lấy đâu ra cơ hội được nhìn trai sáu múi đi qua đi lại trước mặt thế này chứ?”
Ngay lúc đó, chẳng biết là vô tình hay cố ý, Dương Phương chậm rãi bước đến sau khi thay bộ đồ bơi khác.
Vòng một phập phồng, dáng đi lắc lư yểu điệu quyến rũ.
Bộ đồ bơi cũng sexy không kém, càng làm nổi bật vóc dáng gợi cảm.
“Trời ơi, tôi tưởng cô ta đang chuẩn bị đi thi hoa hậu cơ đấy!”
“Thi thố gì tầm này, người ta có mục tiêu rõ ràng, sắp ngã vào người Tạ Tổng luôn rồi… Nhìn đi, ngã rồi đấy… ôi, ha ha, ngã thật rồi.”
Tôi nhìn mà nhăn hết cả mặt mày.
Ngã kiểu đó, chắc đau lắm.
Nhưng cái đau hơn, chính là thái độ của Tạ Quán Nam anh cau mày lại:
“Cô đừng dựa vào tôi, bạn gái tôi sẽ giận đấy.”
Toàn bộ không gian lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều kinh ngạc rõ ràng hôm qua anh ấy còn bảo đối phương không đồng ý mà, sao mới một đêm đã có bạn gái rồi?
Dương Phương chống tay đứng dậy:
“Tạ tổng, anh có bạn gái rồi à?”