Chạy Trốn Khỏi Mùa Hè - Chương 11

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Anh cười đi tới, dời bàn của Khâu Dương đi, rồi lại khiêng một cái bàn từ ngoài cửa vào.


"Tôi đến để làm bạn cùng bàn với em."


29


"Hả? Anh không đùa đấy chứ?"


"Yên tâm đi." Anh nháy mắt một cái, "Tôi đã nói với chủ nhiệm khối rồi, nếu không được học cùng lớp với cậu thì tớ sẽ không học hành gì được đâu."


Tôi thở dài, nhíu mày: "Thẩm Thuật, sắp thi đại học rồi mà anh còn đùa giỡn mãi. Anh có biết chuyển lớp tùy tiện ngay trước kỳ thi rất dễ khiến mình không hòa nhập được không?"


Anh chẳng thèm để tâm: "Vốn dĩ tôi đã không hòa đồng với ai, tôi chỉ 'hòa đồng' với mình em thôi."


Mặt tôi lại đỏ bừng lên, Thẩm Thuật  đúng là người chẳng bao giờ nghiêm túc được.


Trong những ngày cuối cấp ba còn lại, anh cứ thế mà trở thành bạn cùng bàn của tôi.


Trong lớp học này, tôi cũng không còn là một người bị cô lập nữa, vì tôi đã có người để "hòa đồng" cùng rồi.


Ngày tháng vội vã trôi đi, cuối cùng kỳ thi cuối kỳ cũng đã đến.


Sau khi có kết quả, không có gì bất ngờ, tôi vẫn đứng nhất toàn khối.


Điều bất ngờ là Thẩm Thuật lại tiến bộ, xếp hạng hai trăm chín mươi chín toàn khối.


Sao lại có thể không tính là tiến bộ được chứ.


Cậu ấy vui vẻ nhìn vào điện thoại, nói: "Mạnh Sơ, đây đều là công của em, tối nay tôi mời em một bữa thịnh soạn."


"Không cần đâu, anh ở nhà ôn bài chính là lời cảm ơn lớn nhất đối với tôi rồi."


Thẩm Thuật có vẻ hơi hụt hẫng, "Vậy được thôi."


Nhưng bữa tối lại là do cậu ấy nấu.


Đây không phải lần đầu tiên tôi ăn cơm Thẩm Thuật nấu, nhưng lại là lần ngon nhất.


30


Tối đến trước khi đi ngủ, tôi lại lấy ra cuốn sổ màu hồng ấy.


Tôi đọc lại một lần nữa, càng đọc càng đắm chìm, đồng thời cũng tự hỏi, rốt cuộc trạng thái của mình lúc đó là như thế nào.


Liệu rằng, trong mắt người khác, mình có trở thành một con điên giống như mẹ không.


Tôi cố gắng hồi tưởng, nhưng mãi vẫn chẳng thể nhớ ra.


Thẩm Thuật không biết đã bước vào từ lúc nào.


Khi nhận ra, tôi bất giác giấu cuốn sổ vào trong chăn.


Thẩm Thuật nghiêng đầu nói: "Giấu cái gì chứ, có phải tôi chưa xem qua đâu."


Thôi được rồi, tôi lại lặng lẽ lấy nó ra.


"Sao vậy?" Cậu ấy cúi xuống gần tôi, giọng điệu dịu dàng vô cùng.


Suy nghĩ một lúc, tôi lấy hết can đảm hỏi cậu ấy: "Anh có thấy tôi giống người bị bệnh tâm thần không?"


Anh nhướng mày: "Sao lại thế được?"


"Tôi đã tự nói chuyện với chính mình lâu như vậy, lại còn nói với anh rằng tôi từng có một người bạn thân đặc biệt như thế."


Thẩm Thuật buột miệng: "Thì đã sao nào?"


"Hồi nhỏ tôi còn tưởng tượng mình là Nobita, có một người bạn thân tên là Doraemon nữa cơ."


"Hả?" Tôi chưa xem bộ phim hoạt hình này bao giờ.


Thẩm Thuật kiên nhẫn giải thích mối quan hệ của họ cho tôi nghe, rồi nói: "Tôi nghĩ, nếu tớ cũng có một người bạn thân như Doraemon, thì tôi có thể xuyên không về quá khứ để về thăm mẹ tôi rồi."


Thẩm Thuật chưa bao giờ nhắc đến mẹ anh với tôi, lần trước anh chỉ bảo mẹ anh đã mất.


Giọng điệu lúc đó thật nhẹ nhàng và lạnh lùng, tôi lại u tối cho rằng mẹ anh có lẽ cũng giống mẹ tôi, nên mới không muốn nhắc tới.


Nhưng thực ra, là vì mỗi lần nhắc đến lại quá khó để quên đi, nên thà rằng không nhắc nữa.


Anh nói: "Mẹ tôi mất vào năm tôi mười tuổi, vì tai nạn giao thông, và cũng vì ba tôi."


"Ba tôi là một doanh nhân, có câu thơ nào ấy nhỉ, 'thương nhân trọng lợi khinh biệt ly'. Ông ấy coi trọng việc kinh doanh hơn cả mạng sống của mình, từ lúc tôi sinh ra, số lần gặp ông ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay."


"Hôm đó, ông ấy tình cờ về nước bàn chuyện làm ăn, mẹ tớ vui lắm, nấu một bàn đầy thức ăn, nghĩ rằng cuối cùng cả nhà cũng có thể đoàn tụ. Nhưng thức ăn trên bàn hâm đi hâm lại, nguội rồi lại nóng, vẫn không đợi được ông ấy về."


"Mẹ nghe một cuộc điện thoại rồi nói với tớ, đợi tớ ngủ dậy là ba sẽ về."


"Thế nhưng khi tớ ngủ dậy, mẹ lại được đặt trong một chiếc hộp nhỏ, tớ còn không được nhìn mặt mẹ lần cuối. Nghe người ta nói, mẹ bị xe tông chết trên đường đi đón người chồng say xỉn về nhà."


"Ba tớ khóc lóc xin lỗi tớ, hai ngày sau lại bay ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn."


Chuyện sau đó tôi đã biết, Thẩm Thuật từng kể với tôi, từ đó về sau ba anh không hề trở về, chỉ là không ngừng gửi tiền cho anh mà thôi .


Khi anhnhìn tôi, ánh mắt rất bình thản, dường như những lời đau lòng vừa rồi không phải do anh nói ra.


"Thẩm Thuật, đừng sợ." Tôi nói.


Tôi cũng không hiểu tại sao, chỉ là muốn nói với anh câu này, có lẽ vì anhđã nói với tôi quá nhiều lần rồi.


Thẩm Thuật cười, xoa rối mái tóc tôi: "Tôi đương nhiên không sợ, dù gì em cũng là người có thể tay không đánh bại bọn tiểu thái muội mà!"


Lần này tôi không thấy anh không đứng đắn nữa.


Chỉ cảm thấy, một người như Thẩm Thuật thật lạc quan.


"Mạnh Sơ."


"Hửm?"


"Em xem, không có gì là không thể vượt qua. Chúng ta đều có những ký ức đau buồn, nhưng chỉ cần chịu đựng qua được, sẽ là một bầu trời mới."


"Mạnh Sơ của năm bảy tuổi, có thể một mình nghĩ ra kế hoạch bỏ trốn, đã là rất cừ rồi."


Thế là tôi tự nhủ với lòng mình.


Lẽ ra mình phải là một đóa hồng, chứ không phải là bụi gai đáng ghét mọc đầy sườn non.


31


Tôi cảm thấy, Thẩm Thuật đã trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.


Anh đưa tôi đi ngắm sao, bảo tôi phải chủ động bước ra khỏi bóng tối để ngắm nhìn thế giới tươi đẹp hơn.


Bảo tôi phải đứng lên, chỉ có bản thân mới có thể làm vua của chính mình, cho tôi dũng khí để phản kháng.


Anh cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng, giúp tôi thoát khỏi căn phòng chứa đồ tối tăm ấy.


Chúng tôi nương tựa vào nhau, trở thành ngọn lửa của đối phương.


Cho đến đêm giao thừa, khi chúng tôi đang ăn bữa cơm tất niên dưới ánh đèn ấm áp, cánh cửa biệt thự bật mở, một người đàn ông tôi chưa từng gặp bước vào.


Ông ta khẽ nhếch mép, nói với Thẩm Thuật: "Ba về rồi đây."


32


Cả tôi và Thẩm Thuật đều sững sờ tại chỗ, nhìn ông ta bước đến trước mặt chúng tôi, tự nhiên kéo một chiếc ghế bên cạnh và ngồi xuống.


"Ai nấu bữa tất niên này thế, thơm quá."


Tôi biết ý đứng dậy, đi lấy bát đũa cho ông ta, ông ta nhìn tôi một cái: "Cảm ơn, cháu là Mạnh Sơ phải không?"


Sững người một lúc, tôi "dạ" một tiếng, rồi có phần bối rối ngồi lại chỗ cũ.


Bầu không khí có chút căng thẳng, nhưng ba của Thẩm Thuật lại không hề hay biết, cứ ngồi gắp thức ăn liên tục và khen ngon.


Cứ như thể, ngày nào ông ấy cũng về nhà.


Thẩm Thuật cuối cùng không thể nhịn được nữa, đập đũa xuống bàn: "Ông về đây làm gì?"


Ông ta cũng không tức giận, "Còn làm gì được nữa? Về ăn bữa cơm tất niên với con trai, chuyện này không phải rất bình thường sao?"


"Bao nhiêu năm không về, năm nay về thì thành bình thường à?"


"Con sợ ba về phá hỏng thế giới hai người của các con à? Yên tâm, ba không phản đối đâu."


"Tôi không cần ông phản đối hay không." Nói xong, Thẩm Thuật kéo tay tôi rời đi.


Lúc lên lầu, tôi ngoảnh lại nhìn.


Ba cậu ấy đang ôm đầu, dường như đang khóc.


Thẩm Thuật kéo tôi về phòng anh, lấy ra một ít đồ ăn vặt từ trong tủ, nói với tôi đầy áy náy: "Xin lỗi nhé, cậu ăn tạm mấy thứ này đi, đợi tớ đuổi ông ta đi rồi chúng ta ăn cơm tiếp."


Tôi kéo vạt áo Thẩm Thuật, "Bao nhiêu năm không gặp, thật sự không ăn cùng một bữa cơm sao?"


Anh cúi đầu nhìn tôi, nỗi buồn trong mắt không thể che giấu: "Chính vì bao nhiêu năm không gặp, nên mới không cần phải ăn bữa cơm này."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo