Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
USB được cắm vào thiết bị chiếu, màn hình lớn lập tức hiện lên đoạn ghi hình từ camera hành lang bệnh viện.
Trong hình, Lục Phàm và Hạ Dao cùng bước vào phòng bệnh.
Hạ Dao cúi đầu nghịch điện thoại, chẳng bao lâu thì máy tắt nguồn.
Ngay sau đó, cô ta ló đầu ra ngoài quan sát hành lang, vẻ cảnh giác, rồi lại rụt vào.
Không lâu, Lục Phàm cầm dây sạc đi ra, thử cắm ổ điện ở hành lang, phát hiện không có điện, liền quay trở vào phòng.
Nửa phút sau, hắn lại bước ra, trên tay cắm sẵn dây sạc — ngay khoảnh khắc ấy, đèn báo trên máy thở trong phòng từ xanh chuyển sang đỏ.
Màn hình ghi lại rõ ràng từng hành động, không còn chỗ cho bất kỳ lời biện hộ nào.
Hạ Dao chết lặng, mặt thoáng chốc cứng đờ, môi run lẩy bẩy, không thốt nổi một chữ.
Còn Lục Phàm thì như bị rút cạn sức lực, đôi chân mềm nhũn suýt ngã gục xuống ghế bị cáo, trong mắt đầy sự kinh hãi khó tin.
“Không… không thể nào…”
Hắn lẩm bẩm, giọng nhỏ như muỗi:
“Đây là bệnh viện tư… sao em có thể lấy được camera…”
Tôi nhếch môi, lạnh lùng đáp:
“Cả hệ thống giám sát của bệnh viện này đều nằm trong tay tôi. Không ngờ phải không? Bởi vì tôi chính là cổ đông lớn nhất đứng sau bệnh viện này.”
9.
Hạ Dao sững người, lúc hoàn hồn thì òa khóc nức nở.
“Chị Tô Vãn, em sai rồi… em thật sự sai rồi…”
Cô ta ôm mặt ngồi thụp xuống đất, tiếng khóc ban đầu còn nghẹn ngào, sau dần hóa thành từng cơn gào xé phổi.
“Em không nên ghen tị với chị, càng không nên rút máy thở của chị… Nếu sớm biết chị là cổ đông bệnh viện, là người thừa kế của Tập đoàn Thiên Vãn, em có chết cũng chẳng dám làm vậy!”
Cô ta vừa khóc vừa đập mạnh xuống nền:
“Em tưởng chị chỉ là một người vợ ở nhà dễ bắt nạt. Em nghèo khổ từ bé, cứ nghĩ bám lấy Lục Phàm sẽ có ngày được sống sung sướng…
Giờ mới biết, hóa ra em chỉ là một đứa ngu dại! Em tự tay hủy cả tương lai, còn sắp phải ngồi tù… em hối hận lắm!”
Nhìn Hạ Dao cầu xin, trong lòng tôi không gợn sóng, chỉ thấy đó là báo ứng.
Bao gồm cả chuyện xúi giục anh họ dùng dùi cui điện tra tấn tôi, cuối cùng tòa tuyên: Hạ Dao lãnh án 5 năm tù, còn Lục Phàm 2 năm.
Lúc bị cảnh sát áp giải đi, ánh mắt Lục Phàm vẫn chất đầy cầu khẩn.
Tôi chẳng buồn liếc lấy một cái, dù chỉ là cuối cùng.
Nửa năm sau.
Tôi đang tưới hoa trong khu vườn biệt thự, nắng trải vàng lên từng cánh hoa.
Quản gia bước đến, khẽ báo:
“Tiểu thư, Hạ Dao ở trong tù không chịu an phận, gây chuyện với người khác. Cô ta đã bị dằn mặt, nghe nói chân bị đánh gãy, mặt còn bị rạch mấy vết, chắc là hủy dung rồi.”
Tôi ngẩng đầu, ánh nắng dịu dàng rọi xuống cành lá, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Từ nay chuyện của Hạ Dao, không cần báo lại cho tôi nữa.”
Rũ bỏ hết những phiền muộn cũ, tôi đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc chèo lái Tập đoàn Thiên Vãn.
Tôi ngồi trong phòng họp, cùng đội ngũ lãnh đạo cao cấp miệt mài bàn thảo chiến lược, mở rộng thị trường.