Chương trình goá phụ phát sóng trực tiếp - Chương 7

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Đợt đó cũng chỉ là muốn giúp Bạch Chỉ Âm có một cơ hội thôi..."


Tôi bật cười giễu cợt.


Giúp đỡ.


Cứ dùng cách này mà giúp sao?


Chỉ là sau khi biết sự thật, tôi lại cảm thấy trong lòng thoải mái.


Rẽ mây tầm sương thấy ánh trời, kiên trì chờ đợi sẽ thấy trăng sáng.


Hóa ra giữa tôi và Thời Dự chưa từng có ai khác.


Từ khi biết về Bạch Chỉ Âm, tôi luôn cố gắng tránh để bản thân có cảm tình với Thời Dự.


Tôi thường bảo mình không quan tâm, tôi và Thời Dự chỉ là một mối quan hệ vì tiền.


Nhưng tôi không thể không thừa nhận, tôi có quan tâm.


Tôi quan tâm chuyện anh kết hôn với tôi chỉ vì hợp lý và tạm thời, càng quan tâm việc trong lòng anh có một người trong mộng.


Vào những đêm khuya tỉnh giấc, tôi luôn lo sợ Bạch Chỉ Âm bất ngờ xuất hiện và Thời Dự sẽ bỏ tôi mà đi.


May mà mọi thứ đều là giả.


Những nghi ngờ trong quá khứ đã bị nhổ tận gốc, thay vào đó là niềm vui vô hạn.


Tôi phát lại cuộc trò chuyện với Bạch Chỉ Âm.


Mỗi câu của Bạch Chỉ Âm nói xong, Thời Dự đều ấn dừng.


"Anh chưa từng có người trong lòng."


"Anh có vô số ba mươi triệu, tất cả đều dành cho em. Đừng lấy của cô ta, bẩn lắm."


"Lâm Thiển, em chưa bao giờ là người thay thế của ai, em là tình yêu duy nhất của anh."


Mỗi lần Thời Dự nói xong một câu, sắc mặt Bạch Chỉ Âm lại trắng đi một phần.


Cho đến khi Thời Dự nhìn cô ta với vẻ chán ghét: "Trước đây vì cô là con gái, không muốn làm cô khó xử, không ngờ lại cho cô mặt mũi, giờ cô dám tính kế với cả vợ tôi."


Cả người Bạch Chỉ Âm run lên, cắn chặt môi, không nói một lời.


Tôi bước đến bên cạnh cô ta, giả vờ mở miệng: "Ôi trời, cô Bạch, có vẻ như tai cô cũng có vấn đề đấy. Chẳng lẽ phải đợi Thời Dự tự nói cô phải cút thì cô mới chịu cút sao?"


Cô ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy oán hận.


Thời Dự rất hợp tác: "Cút."


Quay sang nhìn tôi: "Như vậy được không?"


Tôi không nhịn được cười, nắm tay Thời Dự và rời đi.


12.


Thời Dự cảm thấy rất oan ức.


"Em không tin anh." Anh nhìn tôi nói.


Tôi bĩu môi, cố biện minh: "Ai bảo anh mãi không giải thích gì, em làm sao biết được, hơn nữa anh lại cùng ngày về nước với Bạch Chỉ Âm, ai mà chẳng nghi ngờ chứ?"


"Anh về nước không phải vì cô ta."


Tôi cười lạnh: "Thôi đi, em đã hỏi qua Thời Ninh rồi, công ty không có chuyện gì quan trọng cần anh cả."


Thời Dự gật đầu, đôi mắt đen lấp lánh như sao: "Nhưng có người cần anh."


Tôi ngẩn ra một chút, bỗng nhiên nhớ đến tin nhắn của mình.


"Em nhớ anh rồi."


Vậy là, Thời Dự vì...


Nhịp tim bắt đầu đập nhanh hơn, tôi như đang rơi vào hũ mật ong, chìm đắm trong sự ngọt ngào.


Anh khẽ hừ một tiếng, đột nhiên tiến gần tôi.


Khoảng cách rất gần, hơi thở của anh làm tôi có cảm giác ngứa ngáy, tôi cười và lùi lại.


Nhưng Thời Dự lại vươn tay dài, kéo tôi vào lòng.


"Lâm Thiển." Anh thì thầm dụ dỗ bên tai tôi: "Anh yêu em nhiều lắm."


"Anh không muốn chỉ là sự lựa chọn tạm thời của em."


"Hãy thử yêu anh đi."


"Được không?"


Nhịp tim tôi đập loạn nhịp, trong mắt tôi có một cảm giác nóng bỏng nổi lên.


Tôi ôm lấy anh.


"Thời Dự, anh là đồ lừa đảo."


Tôi sớm đã yêu anh rồi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo