Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
7.
Khi tôi kết hôn với Phó Thận, tôi rất muốn anh ta hòa nhập với bạn bè của mình, dẫn anh ta tham gia các cuộc tụ họp của chúng tôi.
Nhưng mỗi lần anh ta đều chê bai bạn bè tôi, nói rằng họ quá trẻ con, anh ta không thể hòa hợp với họ.
Cuối cùng, ngay cả khi tôi đi gặp bạn bè, anh ta cũng phải gọi tôi về, nhắc đi nhắc lại.
Anh ta nói là sợ tôi sẽ học thói hư khi tiếp xúc với họ.
Nhưng tôi biết, anh ta vì biết mình lớn hơn tôi năm tuổi, khi đến với thế giới của tôi, anh ta cảm thấy tự ti, bị lạc lõng giữa đám trai trẻ.
Lúc đó, tôi thông cảm cho anh ta, và dần dần giảm bớt các cuộc gặp gỡ với bạn bè.
Nhưng tôi không làm theo lời anh ta, không xóa số bạn bè khỏi danh bạ.
Mà tôi tạo một tài khoản ẩn danh, thỉnh thoảng vẫn tâm sự với bạn bè về anh ta.
Lần này ly hôn, vừa mới đăng xong, họ đã nhiệt tình chúc mừng, bảo rằng tôi cuối cùng cũng mở mắt ra.
Một người lại một người, lặn lội đến để ăn mừng cùng tôi.
Khi ngồi làm thủ tục ly hôn, tôi liếc nhìn đứa con của Bạch Lộ Lộ, phát hiện ánh mắt của nó có vẻ mơ màng, trống rỗng, lẽ ra ở tuổi này mà nhìn vậy là không bình thường.
Dù sao mẹ tôi là chuyên gia nhi khoa, tôi cũng học về thần kinh trẻ em, trực giác tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
Đứa bé này rất có thể bị bại não, mà lại là dạng bệnh di truyền rất hiếm gặp.
Làm xong thủ tục, tôi nhẹ nhàng nhắc nhở một câu.
Phó Thận lập tức đẩy tôi ra.
“Cô thật độc ác, lại đi nguyền rủa một đứa trẻ, mà tôi là bác sĩ sản khoa, hiểu biết còn hơn cô, một sinh viên y khoa bỏ dở nữa!”
Tôi cười, đáp:
“Tin hay không tùy anh, dù sao cũng khó mà khuyên được loại người đáng chết như anh, miệng tôi vốn là như vậy! Mặc kệ, đi chết đi!”
Không còn gánh nặng là vợ anh ta, tôi cảm giác như mình đã trở lại chính mình lúc trước.
Thậm chí, chúng tôi còn cùng nhau xem Phó Thận và Bạch Lộ Lộ làm thủ tục.
Tôi đứng bên cạnh, không còn cảm giác gì.
Bạn thân tôi cười nói:
“Chồng cũ của cậu kích động đến mức tay run lên hết rồi kìa, cuối cùng cũng cưới được nữ thần của anh ta rồi.”
Tôi nhìn vào ánh mắt đầy sự chế giễu của cô ấy, cảm thấy như cô ấy biết điều gì đó.
Dù sao thì cô ấy là luật sư, trước đây chồng của Bạch Lộ Lộ là một người có tiếng trong giới kinh doanh, nhưng cuộc ly hôn của họ không hề đẹp đẽ.
Nghe nói Bạch Lộ Lộ bị đuổi ra khỏi nhà.
Cô ta nói rằng lúc đó chồng cô ta ngoại tình, bị cô ta bắt gặp, nhưng cô ta quá ngu ngốc, không biết phải làm sao.
Cả bồ lẫn chồng cùng nhau chuyển nhượng tài sản trong hôn nhân, cuối cùng cô ta không còn lấy một xu.
Tôi hỏi cô ấy về chuyện này.
Bạn thân tôi phá lên cười:
“Không thể nào! Các cậu thật sự nghĩ Bạch Lộ Lộ là một cô gái trong sáng à? Cô ta đã ngoại tình với ba gã đàn ông trong một năm, chồng cô ta tha thứ cho cô ta hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng mới không thể chịu đựng được nữa mà ly hôn.”
Cô ta trắng tay vì đưa tiền cho bồ, cuối cùng gã kia còn chạy mất.
Cô ta mất cả người lẫn tiền.
“Thực ra tôi đã muốn cảnh báo hai người về cô ta từ lâu rồi, ai ngờ chồng cũ của cậu lại dễ dàng bị lừa thế.”
Nói thì nói, dù sao thì chồng cũ cũng không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Khi tôi bước ra khỏi sở Tư pháp, Phó Thận nhìn tôi một cái.
“Đứa trẻ, tôi sẽ không nhận, tôi muốn nuôi con của Lộ Lộ như con mình, nếu nhận đứa trẻ của cô, tôi sợ hai đứa không thể được đối xử công bằng.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ nói với con rằng bố nó đã chết từ lâu.”
“Lâm Manh, cái miệng độc địa của cô thật là tức cười.”
Phó Thận cười, nắm tay Bạch Lộ Lộ mở cửa xe, chuẩn bị lên xe, tôi lập tức đóng sầm cửa lại.
“Đây là xe của tôi, tài sản trước khi kết hôn, vừa rồi quên nói, đưa chìa khóa cho tôi.”
Bạn thân và mấy cô bạn tôi nhanh chóng lên xe.
Tôi đạp ga, để khí thải phả vào mặt Phó Thận.