Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi chống cái eo đau nhức quay lại phòng nghỉ, lấy quà ra.
"Nè, tặng anh, bạn bè một phen, đừng nói tôi không có nghĩa khí."
Tạ Tinh Lăng nhận lấy chiếc hộp, mở ra xem, nửa phần dịu dàng còn sót lại trong mắt cũng biến mất, cảm xúc trào dâng khó hiểu gần như nuốt chửng tôi.
"Hết bao nhiêu tiền?"
"Ấy dà, không đắt đâu."
"Mẹ kiếp, tôi hỏi cậu hết bao nhiêu tiền?"
"Một chút thôi, thật sự không đắt." Tôi có chút hối hận vì đã mua đồ LV, giá cả quá dễ tra, anh ta có thể sẽ nghĩ tôi ra vẻ giàu có: "Anh cho tôi nhiều tiền như vậy, cái này còn chưa bằng một phần tư đâu, Tạ Tinh Lăng anh đừng có tính toán."
Tạ Tinh Lăng nhìn tôi một lúc lâu, thốt ra một câu, cậu thật giỏi. Rồi quay đầu bỏ đi.
Cánh cửa bị đóng sầm lại, làm cho màn hình đang tạm dừng đã lâu cũng bị chấn động mà tự động phát.
Giọng nữ trầm ấm cất lên: "Sau này, em cuối cùng cũng học được cách yêu, tiếc là anh đã đi xa, biến mất giữa biển người..."
8
Tôi cứ nghĩ, mối quan hệ với Tạ Tinh Lăng đi vào ngõ cụt, đã đủ thảm rồi.
Không ngờ ngày hôm sau, mẹ và Thẩm Khoát đã biến mất từ lâu đột nhiên xuất hiện ở trường.
Họ không biết từ đâu nghe được mối quan hệ giữa tôi và Tạ Tinh Lăng, liền xông đến cửa lớp anh ta, ầm ĩ đòi anh ta chịu trách nhiệm.
Tạ Tinh Lăng đút tay vào túi quần, nghe mẹ tôi nước bọt bay tứ tung, hét giá trên trời.
"Mày ngày nào cũng ra vào cùng con gái tao, làm hỏng danh tiếng của nó, nó còn gả đi đâu được nữa?"
"Tao đã điều tra rồi, nhà họ Tạ chúng mày làm ăn lớn lắm, đền cho tao một ít tiền, chuyện này coi như xong."
Tạ Tinh Lăng liếm liếm răng hàm, có dấu hiệu sắp nổi điên.
Mẹ tôi không nhận ra.
Thẩm Khoát cũng không.
Thẩm Khoát xông lên, gào lớn: "Ít nhất năm mươi vạn, chị tao còn là trinh nữ, lại là học bá, mày làm hỏng danh tiếng của chị ấy, thì phải đền nhiều một chút."
Tạ Tinh Lăng quét ánh mắt đầy ẩn ý qua mặt từng người, các bạn học đang vây xem đều lùi ra xa hơn.
Mẹ tôi vẫn còn la hét: "Nếu mày không đền tiền, tao sẽ đến cửa công ty bố mày làm ầm lên, xem chúng mày còn mặt mũi nào mà làm ăn nữa không."
"Năm mươi vạn, năm mươi vạn không nhiều, mày đưa xong là tao đi."
Khi tôi chạy đến cửa lớp, Thẩm Khoát đã nằm trên mặt đất.
Cậu ta ôm chân, mặt tái nhợt, tiếng la hét không ngớt. Mẹ tôi run rẩy, trừng mắt nhìn Tạ Tinh Lăng, không dám nói thêm gì nữa.
Tôi nhìn Tạ Tinh Lăng viết một tờ chi phiếu, ném xuống đất.
"Đây là bảy mươi vạn, năm mươi vạn mua danh dự của Thẩm Dư, hai mươi vạn chữa cái chân này của mày."
Thẩm Khoát lộ ra nụ cười tham lam.
Nhưng tôi lại thấy da đầu tê dại: "Tạ Tinh Lăng, anh đừng đưa tiền cho nó..."
Tạ Tinh Lăng nhìn tôi: "Cậu tốn công sức làm những chuyện này, không phải là vì tiền sao? Ai tiếp cận tôi cũng vì cái này, tôi không quan tâm."
"Chỉ là tôi không ngờ, cậu lại làm đến mức này. Thẩm Dư, cậu thật sự liều mình."
"Số tiền này, tôi đưa cho mẹ cậu. Từ nay về sau, chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa."
Anh ta đang tức giận, những lời nói trong cơn thịnh nộ đều là lời nói dối lòng. Tôi liếc thấy những đầu ngón tay run rẩy của anh ta, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Cả hai chúng tôi đều là những kẻ điên, đều không có một cuộc sống lành mạnh, quấn lấy nhau, chẳng qua chỉ là nhân đôi nỗi đau.
Có lẽ... rời xa anh ta một chút, sẽ tốt hơn.
Tạ Tinh Lăng lên xe, phóng đi.
Từ đầu đến cuối, anh ta không nhìn tôi thêm một lần nào nữa.
Tôi ngơ ngác nhìn mẹ tôi cầm bảy mươi vạn Tạ Tinh Lăng đưa, vui vẻ kéo tôi đi làm thủ tục thôi học.
Trong lúc bà đưa em trai tôi đến bệnh viện, tôi đã vứt hết đồ đạc trong ký túc xá, cả băng vệ sinh cũng vứt vào thùng rác.
Bạn cùng phòng Trần Diệu cắn môi nhìn tôi: "Thẩm Dư, cậu mang theo những thứ này đi, vẫn dùng được mà."
Tôi lạnh nhạt lắc đầu: "Chắc là không cần dùng nữa."
Cô ấy đột nhiên nghẹn ngào: "Cần mà, cần mà, Thẩm Dư, cậu đừng bỏ cuộc."
Trần Diệu khóc lóc nắm lấy tay tôi: "Cậu đừng như vậy, đường đời còn dài, mọi thứ đều có thể thay đổi, cậu phải thử một lần chứ."
Tôi lau nước mắt cho cô ấy, thật ấm.
"Cảm ơn cậu, tôi nhớ rồi."
Tôi thực sự đã nhớ, vì vậy tôi đã tìm một con sông rất xa thành phố Kinh để tự tử.
Đường đời còn dài, tôi trôi đi xa một chút, có những người sẽ không bao giờ phải gặp lại nữa.
Trời đã rất tối, vừa mới mưa to, mẹ tôi dìu Thẩm Khoát đi sau, vui vẻ tính toán lợi nhuận của chuyến đi này, và khoản tiền sính lễ sắp nhận được.
Khi thấy tôi trèo lên lan can, bà ấy sững sờ một lúc, vô thức muốn lao về phía trước.
Tôi mỉm cười thanh thản với họ, thở dài một hơi, rồi lật người nhảy xuống sông.
9
Vài tháng sau, tin tức về cái chết của Thẩm Dư mới truyền đến đại học N, nhưng cũng như trước đây, không gây ra gợn sóng nào.
Kể từ khi Thẩm Dư chết, Tạ Tinh Lăng chuyển trường, ngôi trường này, đã không còn ai nhớ đến hai kẻ lập dị năm xưa.
Chỉ có Trần Diệu, vẫn luôn nhớ ánh mắt tĩnh lặng như nước tù của Thẩm Dư trước khi đi, trong lòng bất an không yên.
Cô lật tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được số điện thoại nhà mà Thẩm Dư từng gọi, bấm số, một lúc lâu sau, mới có người nghe máy.
Đầu dây bên kia rất náo nhiệt, dường như đang đãi tiệc, mua nhà mới.
Giữa tiếng chén đĩa va chạm, Trần Diệu nghe thấy câu nói thản nhiên của em trai Thẩm Dư: Chết rồi.
Cô há miệng, có chút tê dại.
"Cậu nói Thẩm Dư làm sao?"
"Chết rồi, nhảy sông chết rồi, xác cũng không tìm thấy."
Cạch một tiếng, điện thoại bị cúp.
Trần Diệu ngơ ngác nhìn xung quanh, phát hiện, ngay cả một người để cùng nói chuyện về Thẩm Dư cũng không có.
Vài tháng sau, hoặc lâu hơn nữa, bạn thân của Trần Diệu tổ chức sinh nhật.
Họ cùng nhau đến KTV, lúc đi vệ sinh, nghe thấy hai người đàn ông đang dựa vào cửa nói chuyện.
Một người nói: "Trời ơi, sao Tạ thiếu gia bây giờ ngày càng đáng sợ vậy? Trước đây còn đập đồ, nổi giận để xả stress, bây giờ thì như người chết, cứ nhìn chằm chằm vào cậu, đánh người cũng ra tay tàn độc."
Người kia: "Nghe nói là bị em gái kế lừa, chạy về chẳng qua là nghe tin cổ phần công ty của bố Tạ thiếu gia có biến động, muốn thăm dò xem anh ta có được thừa kế không."
"Em gái kế của anh ta tên là Hạ Mạt Mạt phải không? Mẹ anh ta không phải bỏ đi với bố của Hạ Mạt Mạt sao?"
"Chứ còn gì nữa, Tạ thiếu gia cũng xui xẻo, thích Hạ Mạt Mạt năm sáu năm, bị cô ta lừa cho ngã sấp mặt."
"Nói đến phụ nữ, tôi lại nhớ đến Thẩm Dư, chậc, lúc đó cô ấy đối xử với Tạ thiếu gia tốt thật."
"Cũng là một kẻ lập dị, nhà nào con gái lại cạo đầu húi cua chứ, chẳng trách Tạ thiếu gia trở mặt không nhận người."
Có người đi tới, đá hai người một cái: "Đừng nói linh tinh nữa, cũng đừng nhắc đến Thẩm Dư nữa, Tạ thiếu gia không nghe được cái tên này đâu."
Trần Diệu đứng cách đó không xa, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Thực ra Tạ Tinh Lăng không tùy tiện như vẻ ngoài.
Nếu nói trước đây có thể tùy tiện trút giận, là vì không có gì phải bận tâm. Thì bây giờ trầm mặc ít nói, là đang cố gắng hết sức kiềm chế bản thân.
Trong lòng anh ta như chứa một quả bom, bên trong viết đầy tên của Thẩm Dư. Không phân biệt được đó là hận hay là gì khác, nhưng chỉ cần chạm nhẹ là sẽ nổ tung.