Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
10
Phải nói là.
Chu Hướng Trạch mặc vest đúng là đẹp trai ngời ngời.
Vai rộng eo thon, chiếc quần tây màu xám đậm ôm lấy đôi chân dài, tóc cũng được chải lên, để lộ vầng trán cao và đầy đặn, trên sống mũi là một cặp kính gọng vàng.
Trông vừa nghiêm túc lại có chút cảm giác của một tên văn nhã bại hoại.
Nhưng sắc mặt anh có chút khó coi.
Sao lại còn có chút ấm ức nữa?
Lại làm mình làm mẩy cái gì nữa đây?
Có chuyện gì không thể nói thẳng ra à!
Đợi ai dỗ anh!
Chu Hướng Trạch khẽ cụp mắt, hít một hơi thật sâu, rồi nói với chúng tôi.
Sau này khách hẹn, anh ấy sẽ tự mình xét duyệt, người không có hẹn trước thì không cho vào.
Phụ nữ cũng không cần cho vào.
Anh ấy không có khách hàng nữ.
Tiện thể trước khi đi, anh còn liếc tôi một cái đầy ẩn ý.
Tôi gãi đầu, cảm giác như anh muốn nói gì đó.
Còn chưa nghĩ ra, Sở Diệu đã che miệng hét lên.
"A a a không hổ là thần tượng của em!"
Hóa ra cô bé là đàn em của Chu Hướng Trạch.
Chu Hướng Trạch từ nhỏ đã học giỏi, nhân phẩm cũng rất tốt, nho nhã, dịu dàng, giữ mình trong sạch, Sở Diệu chính là một trong số những người thầm yêu anh.
Thấy anh không đeo nhẫn cưới, Sở Diệu cảm thấy mình vẫn còn cơ hội.
Tôi vô thức sờ lên ngón áp út trống trơn của mình.
Trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ diệu.
Không thể diễn tả được.
Chỉ là có chút không thoải mái.
Cảm giác này không kéo dài quá lâu.
Hai ngày sau Sở Diệu đã nghỉ việc.
Cô bé nói, chúng tôi cùng nhau tăng ca đọc truyện tranh.
Mười hai giờ tôi ngủ thiếp đi, Chu Hướng Trạch đã đích thân bế tôi về.
Thế là cô bé cũng bắt chước tôi.
Rồi ngủ trong tòa nhà không có điều hòa đến sáng, hôm sau sổ mũi ròng ròng phải vào bệnh viện truyền nước.
Cô bé tưởng tôi là họ hàng của sếp nào đó trong công ty.
Không ngờ lại là bà chủ.
QAQ
Tôi ngây người vài giây.
Bỗng nhiên cảm thấy chuyện này vừa xấu hổ vừa buồn cười.
Nhưng sau khi Sở Diệu rời đi, độ khó công việc của tôi tăng vọt.
Tôi phát hiện đến cả cái mã QR tôi cũng làm không xong, ngày nào cũng bù đầu bù cổ với một đống việc vặt.
Hoàn toàn trái ngược với một Chu Hướng Trạch điềm tĩnh, tự tại trong văn phòng.
Một cảm giác kỳ lạ lại dâng lên từ đáy lòng.
Chúng tôi hình như không hợp nhau lắm.
Hay là dành thời gian đi làm giấy ly hôn, để anh ấy tự cứu rỗi mình đi.
Tôi thì về nhà.
Vài phút sau Chu Hướng Trạch bước ra, không biết vì sao lại đeo chiếc nhẫn mà shipper hỏa tốc vừa giao vào tay tôi.
?
Chu Hướng Trạch không nhìn tôi, bỏ lại một câu rồi quay lại họp:
"Gặp khó khăn phải đương đầu vượt qua, đây là lời em đã nói, còn nhớ không?"
?
Tôi đã nói câu nào triết lý như vậy à?
......
Buổi chiều công ty có mấy nhóm lừa đảo đến.
Một người giả làm thực tập sinh vào để ăn cắp bí mật kinh doanh, mấy người khác giả làm kiểm tra phòng cháy chữa cháy để trộm cắp tài sản.
Đều bị tôi nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đùa à.
Chị đây đã lăn lộn trong đủ loại thành phần xã hội, loại người này mở miệng là tôi biết sắp phun ra cái gì, liếc mắt một cái là tôi đoán được trong lòng có quỷ.
Không khoác lác đâu.
Cảnh sát khu vực chỗ tôi muốn bắt người còn phải nhờ tôi giúp đấy!
Vừa tiễn đám lính cứu hỏa giả đi, một bóng người quen thuộc xuất hiện ngoài cửa.
Tô Miểu Miểu vậy mà lại đến.
Tôi nói không cho vào, cô ta cắn một phát vào cánh tay tôi, nhân lúc hỗn loạn chạy vào văn phòng của Chu Hướng Trạch.
Vài phút sau.
Hai người cùng nhau bước ra, trông như sắp đi hẹn hò.
11
Lòng tôi chua xót, tức tối.
Bỗng nhiên trở nên rất khó chịu.
Vậy là nữ chính mãi mãi là nữ chính, là ngoại lệ của Chu Hướng Trạch sao?
Họ định đi đâu? Định nói gì?
Chu Hướng Trạch lại định vì người phụ nữ này mà hồn xiêu phách lạc, lại đau lòng buồn bã nữa sao?
Khi hoàn hồn lại, tôi đã lén lút đi theo họ đến một quán cà phê.
Tô Miểu Miểu mặc một chiếc váy liền màu trắng tinh khôi, tóc dài được tết thành hai bím thấp, trông vừa trong sáng lại vừa ngây thơ.
Thấy Chu Hướng Trạch vô thức gọi một ly sữa, cô ta e thẹn cúi đầu:
"Trước đây anh Trạch nói em còn nhỏ, không cho em uống cà phê, chỉ uống sữa. Hóa ra thói quen này anh vẫn luôn nhớ."
Ồ.
Rồi rồi rồi, thanh mai trúc mã mấy người toàn là kỷ niệm ngọt ngào.
Tôi là đồ khuyến mãi được chưa?
Chu Hướng Trạch đột nhiên nhíu mày, nói với Tô Miểu Miểu:
"Cô nghĩ nhiều rồi, vợ tôi nói cà phê uống như nước tiểu, chúng tôi chỉ uống sữa thôi."
Bầu không khí đang dần trở nên lãng mạn bỗng chốc hạ xuống điểm đóng băng.
Ngay cả tôi cũng xấu hổ gãi đầu.
Tôi, tôi nói chuyện thô thiển đến vậy à?
Dù sao cũng là quán cà phê cao cấp...
Phục vụ mang ra một ly cà phê và một ly sữa.
Tô Miểu Miểu nhìn ly cà phê được đẩy đến trước mặt mình, sắc mặt khó coi như vừa uống phải nước tiểu.
Cô ta lại nói:
"Gần đây em thường xuyên mơ thấy ngày anh và Lục Hạnh Nhiên đăng ký kết hôn. Là em đã nói dối một chút, anh mới đồng ý cưới cô ấy. Hai người hoàn toàn không có tình cảm."
"Mấy năm nay anh sống có tốt không."
"Anh có yêu cô ấy không?"
Những ngón tay thon dài của Chu Hướng Trạch gõ gõ trên bàn, rất lâu không trả lời.
Ồ.
Vậy là không yêu chứ gì?
Tốt thôi, dù sao tôi cũng không yêu anh.
Mẹ nó.
Sữa này khó uống thật.
Sao lại đắng thế này.
Chu Hướng Trạch xoa xoa thái dương, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng:
"Tô Miểu Miểu, đừng nói loanh quanh nữa, cô biết tôi muốn nghe gì mà."
Tô Miểu Miểu cắn môi, lặng lẽ đỏ hoe vành mắt:
"Em có thai rồi, nhưng Siêu Kiệt nói anh ấy đang bận sự nghiệp, không muốn có gánh nặng này. Em bỏ đứa bé đi, anh ấy mới chịu cưới em."
"Anh ấy yêu em, nhưng em luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó."
"Anh ấy không biết em thích xem bộ phim nào, thích ăn món gì, càng không biết em khao khát một gia đình hạnh phúc đến nhường nào."
"Em luôn cảm thấy những chuyện này chỉ có anh mới hiểu, tất cả những kỷ niệm vui vẻ, đau khổ, khó quên của em, đều có liên quan đến anh..."
Hay lắm.
Câu tiếp theo có phải là:
Anh Trạch, em yêu anh, chúng ta quay lại với nhau đi?
Sau đó Chu Hướng Trạch mềm lòng thương xót, đá tôi đi rồi đăng ký kết hôn với cô ta?
Chu Hướng Trạch, anh đừng khởi nghiệp nữa.
Anh mua vé máy bay đi Rome, tìm bức tượng Đức Mẹ Maria ôm Chúa Jesus ấy.
Đập Đức Mẹ đi rồi anh ôm Chúa Jesus vào mà ngồi!
Dù sao thì nữ chính chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là anh lại liếm mép chạy đến!
Chu Hướng Trạch thở dài một tiếng nặng nề, dùng giọng điệu lạnh lùng đến cùng cực cảnh cáo Tô Miểu Miểu:
"Tôi không phải Thánh Mẫu, để lúc nào cũng vô điều kiện tha thứ và bao dung cho cô, gọi thì đến đuổi thì đi."
"Con đường cô đi là do chính cô chọn, đừng đến đây khóc lóc với tôi."
Tô Miểu Miểu ngây người rơi vài giọt nước mắt, rồi lại dùng bàn tay nhỏ bé lau sạch, cúi đầu lấy thứ gì đó từ trong túi ra.
Quán cà phê đổi một bản nhạc khác.
Tôi đột nhiên không nghe rõ họ nói gì.
Chỉ thấy Chu Hướng Trạch ngồi sang cùng phía với Tô Miểu Miểu, ngồi sát vào cô ta xem điện thoại.
Một người phục vụ đi ngang qua vô tình làm đổ cà phê.
Chu Hướng Trạch vậy mà lại vô thức che cho Tô Miểu Miểu, trông rất tức giận.
Ồ, sợ làm bỏng Tô Miểu Miểu chứ gì?
Nữ chính sinh ra đã có nhiều sự thiên vị như vậy.
Dù đầu óc tỉnh táo, miệng lưỡi sắc bén, nhưng cơ thể vẫn vô thức muốn bảo vệ cô ta.
Còn chuyển tiền cho cô ta nữa chứ gì?
Được lắm!