Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
54.
Ngày hôm sau, phu quân tỉnh dậy, nhìn ta đầy áy náy: "Tri Ý, nàng đã biết sự thật rồi phải không? Xin lỗi, đã để nàng chịu uất ức rồi."
Ta nghẹn ngào nói: "Chúng ta phải nghĩ cách trục con á//c qu//ỷ đó ra khỏi người chàng!"
Hắn gật đầu: "Được. Nhưng pháp lực của nó rất cao thâm, khoảng thời gian e rằng phải làm phiền nàng. Nàng đừng sợ, vẫn là ta thôi ... đôi lúc ta có thể khống chế được thân thể mình.”
Ta gật đầu, cũng chẳng còn cách nào khác.
55.
Tên d//âm m//a đó quá lợi hại.
Dù mời mấy vị cao tăng tới, cũng không thể đuổi nó đi.
Nếu ta không phối hợp với nó, ban ngày phu quân sẽ yếu ớt, mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt.
Dưới sự truy hỏi của ta, hắn mới ngập ngừng nói, mỗi lần ta kháng cự, tên d//âm m//a đó sẽ hút hồn phách của hắn.
Ta… chỉ còn cách phối hợp.
56.
Bước ngoặt đến sau khi ta mang thai.
Tên d//âm m//a sợ phụ nữ mang thai! Cho nên đã bỏ chạy.
Trước khi chạy, nó còn nói nó sẽ quay lại.
Phu quân đã trở lại bình thường.
Nhưng ta lại suýt bị Tam ca của hắn làm nhục.
May thay, ta phản ứng nhanh, dùng trâm cài đầu đâm vào mặt hắn, khiến hắn nát nửa khuôn mặt.
Tuy vậy, ta cũng suýt sảy thai.
Cũng may Tấn Vương kịp đỡ ta.
Ta nhìn hắn, giận dỗi:
“Chẳng phải chàng nói không cần lo cơ mà!”
57.
Không lâu sau, tin dữ truyền đến: Tam vương gia ra ngoài bị người chém mất của quý, gân tay bị cắt, một chân bị phế.
Đáng đời.
Ta nghe tin này, trong lòng cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn một chút.
Hoàng thất này, đúng là khắc ta.
Đại tỷ của ta cũng đã trở về.
Chàng thư sinh cùng nàng bỏ trốn, đã đỗ cử nhân, hai người thành hôn.
Nhìn chàng thư sinh đó, ta không hiểu, cũng chẳng đẹp bằng Tấn Vương.
Cho dù Tấn Vương bị d//âm m//a nhập, lúc đó đại tỷ của ta cũng không biết mà!
Ta hỏi đại tỷ, tại sao nàng lại bỏ trốn.
58.
Đại tỷ vẻ mặt uất ức: "Muội nghĩ tỷ muốn đi à? Nếu không phải Tấn Vương uy hiếp tỷ, bảo tỷ tự mình nghĩ cách, hắn không muốn cưới tỷ, hắn muốn cưới muội, bảo tỷ tự mình xem mà làm, tỷ mới phải dùng tới hạ sách ấy!"
Ta kinh ngạc.
Đại tỷ tiếp tục nói: "Nhưng hắn đã nói, sau này tỷ và nhi tử của tỷ, đều sẽ nhận được sự che chở của hắn."
Đại tỷ vẻ mặt ao ước: "Tỷ có dự cảm, hắn sẽ..."
Nàng chỉ tay lên trời, ý nói Tấn Vương sẽ làm Hoàng đế.
"Trở thành ân nhân của hắn, chẳng phải còn đáng cậy nhờ hơn gả cho bất kỳ nam nhân nào khác? Hơn nữa, hắn cưới muội, sau này muội cũng là chỗ dựa của tỷ, đến lúc ấy, ta muốn tung hoành kinh thành cũng chẳng ai dám ngăn!"
Ta khóc không ra nước mắt.
Tỷ tỷ ta thông minh thật, nhưng sao lại thông minh kiểu này cơ chứ?
Mẹ nó chứ.
Nếu nàng ấy là người phải gả, tương lai người “tung hoành thiên hạ” chẳng phải là ta rồi sao?! Lẽ nào đây là số mệnh?
May thay, Tấn Vương sau khi trục được tên d//âm m//a kia đi đã trở nên ôn nhuận như xưa.
Ta thầm hạ quyết tâm, sẽ cùng chàng nâng khăn sửa túi, phu thê đồng lòng, sống một cuộc sống tốt đẹp.
59.
Từ khi ta mang thai, cuộc sống mới thực sự như ta hằng mong muốn.
Ta đã trở thành một nữ nhân hạnh phúc.
Cùng Tấn Vương thưởng hoa, du hồ, nghe kịch, dạo xuân, vẽ tranh.
Tao nhã. Vô cùng tao nhã.
Mặc dù thỉnh thoảng ta thấy hắn ngáp ngắn ngáp dài vì chán.
Nhưng hắn nói, là vì tên d//âm m//a ở trong cơ thể hắn quá lâu, bây giờ hắn vẫn còn rất yếu.
Ta âm thầm đau lòng cho hắn.
Phu quân của ta, ta chỉ muốn che chở cho hắn.
Ta ngày ngày đốt giấy bùa pha nước cho hắn uống.
Hy vọng hắn có thể mau chóng khỏe lại.
Mãi cho đến khi hắn bị tiêu chảy, ta mới dừng lại.
60.
Ta sinh được nam tử kháu khỉnh.
Đúng là song hỷ lâm môn.
Tấn Vương cũng được lập làm Thái tử.
Tình hình trong triều phức tạp.
Tấn Vương cũng đi sớm về khuya.
Ta đau lòng cho hắn.
Hoàng đế bệnh nặng rồi.
Lúc nhi tử được ba tháng tuổi, lão Hoàng đế qua đời, Tấn Vương đăng cơ.
Ta được phong làm Hoàng hậu.
61.
Ta nghĩ trong hoàng cung long khí dồi dào.
Tên d//âm m//a đó chắc chắn không thể bén mảng tới cơ thể của thiên tử nữa.
Nào ngơ, năng lực của tên d//âm m//a đó còn mạnh hơn ta tưởng!
Hắn không chỉ quay lại, còn cười lạnh nói hắn chỉ đợi tới ngày này thôi.
Ta âm thầm rơi nước mắt.
Lẽ nào, cả đời này, ta mãi mãi không thoát khỏi tên d//âm m//a ấy sao?
Ngoại truyện · Tấn Vương.
1.
Hai ái nữ của Thừa tướng đều xinh đẹp tuyệt trần.
Tỷ tỷ thì thông minh, sắc sảo như băng tuyết.
Muội muội lại ngây ngô, đáng yêu, thật thà.
Vốn dĩ người được chọn để gả cho hắn là tỷ tỷ nhà ấy.
Nhưng Tấn Vương lại say mê nàng muội muội ngốc nghếch.
Vẻ hồn nhiên, khả ái, hay cười ngọt, khiến người ta chỉ muốn đè xuống mà trêu cho đến khi nàng bật khóc.
Tỷ tỷ chưa gả, theo lý muội muội không thể xuất giá.
Nhưng Tấn Vương nào quan tâm nhiều đến vậy.
Hắn là Hoàng tử.
Vấn đề cứ để kẻ khác giải quyết.
Giải quyết không được, thì giải quyết luôn kẻ gây ra vấn đề.
2.
Như ý nguyện, hắn rước được người trong lòng.
Kết quả, nàng ấy lại là một tiểu thư khuê các bảo thủ và nghiêm túc vô cùng.
Hắn: ...
Rốt cuộc là ai đã dạy nàng sống nhàm chán khô khan như vậy chứ.
Nàng càng nói mấy điều lễ giáo phép tắc, hắn lại càng muốn ghẹo nàng.
Nhìn dáng vẻ nàng ấm ức, mặt mũi hồng hào, mắt tròn ngấn lệ, đáng thương hết mực...-
Thú tính trong lòng hắn trỗi dậy mãnh liệt.
3.
Ngốc thì ngốc thật.
Thế mà thật sự tin rằng trong cơ thể hắn có một tên d//âm m//a nhập vào.
Cái đầu này đúng là …
Thôi vậy, nàng thích tự lừa mình dối người thì mặc nàng.
Ai nấy đều cảm thấy hạnh phúc là được rồi.
4.
Hoàng cung thật rộng lớn.
Hắn có thể lừa nàng làm bậy ở tất cả các cung điện.
Xây thêm vài đường hầm dưới đất nữa.
Để nàng thử bỏ trốn, rồi hắn đuổi theo.
Hắn thích nhất là trò nàng trốn hắn đuổi.
Hahaha!