Đại ca trường à, tiếng lòng của cậu ồn quá rồi đấy! - Chương 18

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ngay khoảnh khắc cận kề cái chết, khuôn mặt Thẩm Dục bỗng hiện lên trong đầu tôi.


Cậu ấy chắc đang sốt ruột lắm, vì tôi không đến…


“Rầm!” Cánh cửa bị phá tung.


Một đội cảnh sát đặc nhiệm ập vào, Thẩm Dục lao theo ngay phía sau.


Thấy Trần Hà đang tính ra tay, một cảnh sát bắn thẳng vào vai anh ta.


Chỉ mất hai phút để khống chế anh ta và giải cứu tôi.


“Tiểu Tiểu!” Thẩm Dục ôm chặt lấy thân hình đang run rẩy của tôi, siết chặt tôi vào lòng: “Không sao rồi… không sao rồi…”


“Thẩm Dục, em cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp anh nữa!” Tôi òa khóc nức nở.


“Xin lỗi…là lỗi của anh, là anh đã không bảo vệ tốt cho em.” Giọng cậu ấy nghẹn lại, trong giọng phảng phất sự ân hận.


Thật ra, tôi và bạn cùng phòng Lý Mộng luôn phản đối việc sa vào chuyện yêu đương, chỉ muốn chuyên tâm học hành.


[“Tiểu Tiểu…”]


“Cái tên cặn bã đó sẽ không bao giờ làm hại em được nữa. Từ nay trở đi, em hãy sống vì chính mình.”

 

Khi ra toà xét xử Trần Hà, anh ta khai rằng bản thân mắc bệnh tâm thần, nên được chuyển đến viện tâm thần để điều trị.


Vài ngày sau, người ta phát hiện anh ta đã chết trong phòng bệnh, nguyên nhân là tiêm quá liều thuốc an thần.


Những loại thuốc đó, nghe nói là do anh ta lén lấy từ chỗ bác sĩ.


Còn những người từng gây thương tích cho tôi và Lý Mộng trong đại hội thể thao…từng người một đều bị buộc thôi học, phá sản, rồi biến mất không một tiếng động.

Trong căn-tin, tôi và Thẩm Dục gọi liền một lúc mười tám món.


Lúc Lý Mộng quẹt thẻ, tay cô ấy còn run rẩy không ngừng.


Cố Phong giành lấy thẻ của cô ấy, đưa thẻ cơm của cậu ta cho cô chú căn-tin: “Dùng thẻ của chồng đi.”


Lý Mộng nhẹ nhàng đấm vào ngực cậu ta: “Tất cả là do anh báo sai tình hình, đáng lẽ nên quẹt sạch thẻ của anh mới đúng!”


Sở dĩ Lý Mộng nói vậy là vì hôm Thẩm Dục tỏ tình với tôi, Cố Phong liền đi khoe với Lý Mộng là chúng tôi đã bắt đầu hẹn hò.


Kết quả, Cố Phong cũng nhân cơ hội tỏ tình, Lý Mộng bị cậu ta làm cho cảm động, thế là gật đầu đồng ý.


Sau đó, vụ bắt cóc xảy ra với tôi. Thẩm Dục luôn ở bên cạnh, âm thầm giúp tôi bước ra khỏi bóng tối. Cậu ấy còn tìm cả chuyên gia tâm lý hàng đầu để giúp tôi điều trị.


Dĩ nhiên…tiếng lòng của cậu ấy mỗi ngày đều ồn ào đến mức muốn điếc tai:


[Hôm nay vợ cau mày rồi, không thích hợp tỏ tình.]


[Hôm nay vợ giận rồi, không thích hợp tỏ tình.]


[Hôm nay vợ mệt rồi, không thích hợp tỏ tình.]


Tôi gãi tai, kéo cậu ấy lại gần.


“Thẩm Dục, thật ra...em có thể nghe thấy tiếng lòng của anh.”


Không ngờ sau khi bị tôi bóc mẽ, cậu ấy chẳng hề hoảng hốt, ngược lại còn cười hỏi:


“Vậy em nghe bao nhiêu lần gọi ‘vợ’ rồi… Khi nào em định làm người vợ thật sự của anh đây?”


Ồ, thằng nhóc này giấu kỹ thật đấy!


Tôi túm tai cậu ấy, cười hì hì: “Ngay giây tiếp theo!”


[HOÀN]

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo