Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1.
Lần đầu tiên tôi gặp Giang Manh là vào ngày sinh nhật thứ 26 của mình.
Lúc đó tôi vẫn còn đang mỉm cười trò chuyện với khách trong bữa tiệc.
“Phó Sâm có chút việc ở công ty, sẽ về muộn một chút. Nhưng quà thì anh ấy đã gửi đến trước rồi…”
Tôi chưa nói hết câu thì Phó Sâm đã đưa cô ta bước vào, ngay trước mặt tôi.
Giang Manh mặc chiếc váy đỏ rực, tay khoác lấy cánh tay Phó Sâm, mắt lấp lánh nhìn quanh.
Giống như một con chim sẻ nhỏ líu lo, không ngừng tò mò:
“Anh nói muốn đưa em đến một nơi thú vị, chính là đây sao?”
Cô ta đảo mắt một vòng, ánh nhìn lướt qua tôi rồi nhanh chóng rời đi.
“Woa, cái bánh kem kia nhìn ngon quá! Em muốn ăn!”
Phó Sâm chỉ cười nhìn cô ta, để mặc cô ta biến bữa tiệc sinh nhật của tôi thành một mớ hỗn loạn.
Xung quanh bắt đầu vang lên tiếng xì xào:
“Sao mà ngang ngược quá vậy, dám làm loạn ngay trước mặt Lê Dã?”
“Được cưng chiều đấy mà. Nói là vợ chồng nhưng nghe nói Lê Dã cũng là người theo đuổi trước.”
“Thật mất mặt, ngay sinh nhật mình mà bị làm bẽ mặt như vậy. Nếu là tôi chắc tôi cắm đầu xuống đất quá.”
Tôi nắm chặt lấy lớp váy dạ hội đắt tiền, giả vờ như không nghe thấy những lời mỉa mai.
Chỉ lặng lẽ tìm Phó Sâm, nhẹ nhàng nói:
“Chúng ta đã thỏa thuận từ trước là… anh sẽ không đưa người khác đến trước mặt em.”
“Dù sao đi nữa, thể diện tối thiểu…”
Tôi còn chưa nói xong thì đã bị anh ta cắt ngang một cách thô bạo.
Anh ta uống vài ly rượu với Giang Manh, ánh mắt lờ đờ men say.
Nhưng khi nhìn tôi, ánh mắt đó lại đầy khinh thường và ghét bỏ.
“Lê Dã, có lẽ trước giờ tôi đã quá nuông chiều cô rồi.”
Anh ta cười nhạt:
“Cô nghĩ thân phận của mình có tư cách nói đến chuyện thể diện sao?”
Tôi sững người.
Ánh đèn phía trên chói sáng rọi xuống.
Lớp vỏ cứng cỏi mà tôi dày công tạo nên trong những năm qua, dưới cái nhìn mỉa mai đó, bỗng chốc tan chảy như băng tuyết.
Tôi xuất thân từ một gia đình hạng hai như nhà họ Lê, có thể gả vào nhà họ Phó, ai cũng cho rằng tôi trèo cao.
Thậm chí, tôi còn không hoàn toàn được tính là người nhà họ Lê thực sự.
“Đúng là ngu xuẩn, mà loại phụ nữ xuất thân như vậy thì vốn dĩ…”
Phía sau, có người lỡ lời nói lớn.
Tiếng nói đó lọt vào tai tôi và hắn.
Phó Sâm dửng dưng đưa tôi một tấm séc:
“Dự án mà lần trước cô nói muốn đầu tư, tự đi mà làm.”
“Lê Dã, cũng đừng nghĩ là tôi có lỗi với cô gì nhiều.”
Anh ta nhướng mày:
“Nếu cô biết cách lấy lòng tôi hơn, có khi còn bán được giá cao hơn một chút đấy .”
2
Bữa tiệc sinh nhật kết thúc trong cảnh tượng như một trò hề.
Phó Sâm dìu Giang Manh say mèm rời khỏi đó.
Thậm chí họ còn chưa ra khỏi tầm mắt tôi, đã ôm hôn nhau dưới ánh đèn trong vườn.
Tôi đứng lặng sau tấm kính phủ mưa, bình thản quan sát.
Sau đó cúi đầu, cẩn thận cất tấm séc anh ta đưa.
Lấy điện thoại, mở đoạn hội thoại ghim trên đầu danh sách.
Trước khi tiệc bắt đầu, tôi nhắn một câu “Tôi hơi nhớ em”, có tổng cộng 6 tin nhắn hồi đáp:
5 tiếng trước: “1.”
4 tiếng trước: “Tôi phải luyện tập rồi.”
3 tiếng trước: “Thật ra khi luyện tập, tôi không ngại có người đến làm phiền.”
2 tiếng trước: “Nghe nói hôm nay là sinh nhật chị.”
1 tiếng trước: “Chúc mừng sinh nhật.”
Tin mới nhất vừa hiện lên: “Tôi đến gặp chị.”
Tôi mím môi cười nhẹ, nhắn lại:
“Không cần đâu. Tuần sau tôi sẽ đến xem em thi đấu.”
Dòng chữ “đang nhập…” nhấp nháy hồi lâu, cuối cùng cậu ấy gửi lại hai tin:
“Được.”
“Chị đừng lừa tôi.”