Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mọi người, đêm qua chết trong chỗ chết, biết được chân tướng sau phẫn nộ, nếu không phải bà mẫu đến nay thần trí không rõ, Kiều thị sợ đến mức đóng cửa không ra, bọn họ thật sự sẽ bị lôi ra trước công chúng thảo phạt.
May mắn lão Hầu gia đêm qua ở lại liệp cung, cùng Hoàng thượng cùng với các trọng thần đồng tâm hiệp lực, nếu không liền bị hoài nghi Ngụy gia là tế tác của địch quốc.
Nghe nói chiến sự vừa kết thúc, ông liền dẫn Ngụy Cẩn Phong ở trên bậc thềm trước điện quỳ xuống nhận tội. Giờ khắc này, trên mặt Hoàng thượng một tia hứng thú:
"Nhưng hiện tại ngươi hối cải rồi, đối với phần chân tâm này của Thẩm khanh cũng coi như bù đắp rồi! Sao có thể nói không xứng chứ?"
Ngụy Cẩn Phong lặng lẽ gỡ mũ mềm trên đầu xuống. Hoàng thượng sợ đến mức ngồi thẳng người:
"Ngụy khanh, ngươi đây là..."
Ngụy Cẩn Phong nhìn ta một cái, nhỏ giọng nói:
"Đây là Thẩm cô nương tức giận khi đánh, mấy ngày trước còn tháo cánh tay của thần, hôm qua còn đá thần đến mức phun máu..."
Cung nữ thái giám hầu hạ trên điện không ai không hít một hơi khí lạnh.
"Thẩm cô nương là người tốt, nhưng... Nếu cùng nàng làm phu thê, chỉ sợ thần không có cái mạng đó, mong bệ hạ thành toàn!"
Hoàng thượng mím răng, tựa hồ như đồng cảm:
"Thẩm khanh, ngươi đối với phu quân của mình, sao có thể hạ thủ tàn nhẫn như vậy, tổ phụ ngươi là dạy ngươi như thế sao?"
Ta mất tự nhiên, kéo khải giáp, nhỏ giọng nói:
"Ta cũng không dùng sức, ai biết hắn không chịu được!"
Tứ ca lẩm bẩm:
"Nếu làm như tổ phụ dạy, hắn đã không xuống giường được rồi!"
"Cái gì?"
Hoàng thượng trừng lớn hai mắt, Ngụy Cẩn Phong cam chịu gật đầu.
"Như vậy..."
Hoàng thượng cúi đầu, ánh mắt rơi vào phong thư của tổ phụ trên án kỷ, còn có nửa khối hổ phù. Hiện tại ông vẫn không thể rời khỏi Thẩm gia. Chi bằng, thuận theo bậc thang mà xuống đi...
Ánh mặt trời bên ngoài điện chói mắt, ta vươn tay ra che. Ngụy Cẩn Phong đuổi theo:
"Tri Ngọc, nàng tự do rồi."
Ta gật đầu:
"Đa tạ!"
Hắn hình như còn chưa cam tâm:
“Nàng thật sự... Không còn chút lưu luyến sao?"
Ta xoay người đi xuống bậc thềm dài, Ngụy Cẩn Phong lúc này mới nhìn thấy tình cảnh ở xa.
Cờ xí tung bay, chiến mã hí vang.
Vạn đại quân chỉnh tề xếp thành một hàng, khí thế hùng tráng.
Chính diện, cờ lớn bốn màu xanh, trắng, lam, tím tung bay trong gió, chính là bốn đại quân doanh dưới trướng tổ phụ.
Mà nha đầu từng hầu hạ bên cạnh ta, là tiên phong tiểu tướng của bốn đại quân doanh này, giờ khắc này bọn họ mặc khải giáp ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, đang đợi ta quy đội.
Khải giáp tử kim trên người ta cùng bọn họ xa xa tương ứng, trên đó vết máu khô của địch quân thể hiện công lao của ta. Ta nhảy lên ngựa, ý khí hiên ngang. Ngụy Cẩn Phong bị cảnh tượng này chấn động đến mức không thể thêm, hắn ngây ngốc nói:
"Ta quả nhiên không giữ được nàng!"
Ta thúc ngựa về phía trước, đột nhiên, ở trước đội ngũ, ta nhìn thấy một tiểu tướng áo trắng ngân giáp cưỡi trên ngựa. Ta sững sờ, Tứ ca, ở bên tai ta, thầm nói:
"Nghe nói muốn đến chi viện nàng, Nhiếp tiểu tướng quân mấy lần thỉnh mệnh mang binh với tổ phụ, đại ca nhị ca đều tranh không lại hắn. Đường này hắn ngàn dặm chạy nhanh, một khắc cũng không dám dừng! Chúng ta mới có thể nhanh như vậy đã thắng trận."
Mặt ta đỏ như táo chín:
"Ca ca... Sao huynh không nói cho ta!"
Tứ ca cười trộm:
"Đây không phải là sợ muội phân tâm sao!"
Xa xa, nhìn thấy ta, nụ cười trên mặt thiếu niên tựa như ánh mặt trời:
"A Ngọc, ta mang ngân liên thương của muội đến rồi!"
Chỉ dụ ban hôn xuống sớm một ngày, lúc đo ta còn đang cùng hắn so tài.
Thua, liền để lại binh khí. Ngày đó ta không phục mà cùng hắn hẹn ngày mai lại so. Ai ngờ, một lần chia tay thoạt nhìn bình thường lại không còn gặp lại nữa.
Dưới ánh mặt trời, hắn hướng tới ta, vung trường thương trong tay, mũi thương sáng loáng phát ra ánh sáng chói mắt. Vừa nhìn đã biết là ngày ngày đều được lau chùi, cần cù bảo dưỡng.
Trong lòng ta đột nhiên dâng lên một luồng nhiệt lưu, thúc ngựa chạy về phía hắn. Trên đầu là bầu trời xanh thẳm, bên tai là tiếng gió rít gào. Thanh xuân của ta, chiến trường của ta, thiếu niên lang của ta! Thẩm Tri Ngọc đến rồi!
-Hoàn-