Đêm Hạ Chưa Kịp Quên - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Đồng nghiệp Trình Vãn từ phòng trà bước ra, hào hứng kể cho tôi nghe một t in t ức n ội b ộ.


"Nhất Nhất, cậu có biết tớ vừa nghe được gì trong phòng trà không?"


Cô ấy vừa múa tay múa chân vừa nói: "Cậu đoán xem tựa game sắp ra mắt của công ty chúng ta sẽ mời ai làm người đại diện?"


Tôi lắc đầu: "Không đoán được, giới giải trí nhiều ngôi sao như vậy mà."


"Là Chu Thời Dập đó." Cô ấy che miệng để bản thân không hét lên vì phấn khích.


Tôi sững sờ trong giây lát. Tôi đã ngỡ rằng mình sẽ không còn bất kỳ gợn sóng nào khi nghe thấy tên anh nữa.


Nhưng tiếng tim đập thình thịch đã nói với tôi rằng: Mày vẫn chưa làm được.


Tay tôi siết chặt tập tài liệu, Trình Vãn vẫn tiếp tục nói: "Hơn nữa, chẳng phải trước đây anh ấy đã đại diện cho một game di động khác của công ty mình rồi sao? Gần đây sắp tổ chức giải đấu ngôi sao, nghe nói có cả anh ấy đó."


"Lát nữa tớ phải đi lấy lòng chị Trương bên phòng thương hiệu mới được, lỡ như thiếu người, biết đâu chị ấy lại điều tớ qua giúp."


Khi tôi kịp nhận ra mình đã nói gì, lời đã buột khỏi miệng: "Giúp tớ một suất luôn nhé."


"Woa." Trình Vãn ngạc nhiên nói, "Chẳng lẽ cậu cũng thích Chu Thời Dập à, mau khai thật đi."


Tôi mím môi, cười: "Trước đây tớ có xem một bộ phim của anh ấy, khá thích, nên muốn gặp người thật."


"Không thành vấn đề."


Màn đêm buông xuống, tôi đấm đấm vào tấm lưng mỏi nhừ, chậm rãi bước về phía thang máy.


Tin nhắn liên tục hiện lên trên màn hình điện thoại.


Nhóm chat cấp ba im lìm đã lâu bỗng nhiên sôi nổi trở lại, họ đang bàn chuyện họp lớp.


Tôi tắt màn hình, rảo bước trên phố.


Tựa game mới còn một tháng nữa là ra mắt, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm nội bộ và điều chỉnh, nếu thuận lợi thì chỉ cần một tháng nữa thôi.


Và giải đấu ngôi sao của game di động còn bảy ngày nữa là diễn ra.


Trong lòng tôi âm thầm le lói một niềm mong đợi, hy vọng phòng thương hiệu sẽ bận đến mức cần phải mượn người từ các phòng ban khác.


Nghĩ đến đây, bước chân tôi cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.


Đi ngang qua một trung tâm thương mại, màn hình lớn đang chiếu quảng cáo của Chu Thời Dập.


Cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi tung mái tóc tôi, một cô gái đi ngang qua, vô tình ngẩng đầu nhìn thấy và th ét lên một tiếng.


Cô bé vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh, còn selfie cùng màn hình.


Thấy cảnh này, tôi nhìn Chu Thời Dập trên màn hình và thầm nghĩ: Bây giờ anh ấy đã có rất, rất nhiều người yêu mến mình.


Cô bé đó ngẩng đầu lên, cười và tiến lại gần tôi, hỏi: "Chị ơi, chị cũng thích Chu Thời Dập ạ?"


Lần này, tôi không do dự mà gật đầu: "Ừm."


Cô bé càng thêm phấn khích khi tìm được "đồng đội".


"Chị ơi, em nói chị nghe, em thích anh ấy 8 năm rồi, từ hồi anh ấy đóng vai nam phụ trong 'Lỡ Hẹn Cùng Trăng' là em đã thích rồi."


"Vậy chị thích Thập Nhất bao lâu rồi ạ?"


"Thập Nhất" là biệt danh mà người hâm mộ đặt cho anh.


Dòng suy nghĩ của tôi bỗng chốc kéo dài, từ những năm tháng thanh xuân ngây ngô đến khi bước chân vào xã hội.


Từ khoảng cách của hai dãy nhà học, nay đã trở thành biển người và những tấm biển đèn lấp lánh.


Tôi nhìn nụ cười trong trẻo, thanh xuân của cô bé.


Tôi đã thích anh ấy từ rất, rất lâu rồi.


Tôi cười: "Cũng lâu như em vậy."


Tôi lại hỏi cô bé: "Thích anh ấy lâu như vậy, chắc chắn phải có lý do chứ?"


Cô bé nhếch môi, để lộ chiếc răng khểnh: "Vì bản thân anh ấy là một người rất tốt ạ."


Tôi thoáng bần thần, cảm giác cơn gió đêm thổi qua như mang theo cả cái nóng nực của mùa hạ năm nào.


Tuổi d ậy th ì là vấn đề mà rất nhiều cô gái sẽ gặp phải.


Và tôi cũng là một trong số đó.


Tôi gh ét tuổi d ậy th ì, gh ét đi học, gh ét tr ường h ọc, gh ét mùa hè, và càng gh ét cái đám c ặn b ã đó.


Lũ con trai trong lớp luôn thích nói những lời t ục t ĩu, dùng ánh mắt d ơ b ẩn để nhìn vào những nơi đang ph át tr iển của các bạn nữ.


Và tôi, một người có học lực bình thường, chìm nghỉm giữa đám đông, lại trở thành m ục t iêu c ông k ích nhiều nhất của chúng.


Khi ấy, tôi sợ giáo viên, sợ cả phụ huynh.


Tôi chỉ có thể hết lần này đến lần khác lao ra khỏi lớp học giữa những tiếng cười ch ói t ai của chúng.


Đó là lần đầu tiên tôi tr ốn h ọc.


Tôi tr ốn tr ong một phòng học bỏ hoang dùng để chứa bàn ghế cũ, v ùi mặt vào đầu gối, cho phép mình được kh óc một trận thật đã.


Không biết đã qua bao lâu, ánh sáng trước mặt bị che khuất, cùng với giọng nói ấm áp và đầy lo lắng của một chàng trai, là một tờ khăn giấy ướt còn nguyên trong bao.


"Xin lỗi, tớ chỉ có khăn giấy ướt thôi."


Ngay khoảnh khắc ấy, tôi cố gắng kìm nén tiếng n ấc ngh ẹn trong c ổ h ọng, nhưng vẫn không thể ngăn được những tiếng thút thít nhỏ.


Tôi biết bộ dạng mình lúc này chắc chắn rất khó coi, tôi đưa tay nhận lấy tờ khăn ướt, giọng nghèn nghẹt nói một tiếng "Cảm ơn".


"Sắp tan học rồi, nơi này thường không có ai đến, ngoại trừ tớ. Cậu cũng có thể không xem tớ là người, khi nào không vui thì cứ đến đây."


Anh nhẹ nhàng kéo hé một khoảng cửa, từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại.


Khi tôi từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh nắng vàng óng xuyên qua khe cửa ấy.


Bóng lưng chàng trai gầy gầy, sau lưng là một cây đàn guitar, toàn thân như được dát một lớp ánh sáng vàng kim.


Rực rỡ nhưng không ch ói  lòa.


Đó là lần đầu tiên tôi gặp Chu Thời Dập.


Khi hoàn hồn lại, tôi đã tạm biệt cô bé kia.


Tôi lên tàu điện ngầm về nhà.


Tôi nghĩ, tia sáng ấy đã từng chiếu rọi lên người tôi.


2


Trước khi biết được tin dữ ấy, tôi vẫn luôn cảm thấy may mắn vì thanh xuân của mình đã có Chu Thời Dập.


Tôi giống như vô số những cô gái thầm thương trộm nhớ anh, lặng lẽ dõi theo từng bước chân của anh.


Nhưng sau đó, tôi tình cờ biết được một sự thật tàn nhẫn: thế giới này vốn là một cuốn tiểu thuyết.


Chu Thời Dập là nam chính dịu dàng, trong sáng, còn tôi chỉ là một người qua đường không đáng có lấy một cái tên trong cuộc đời anh.


Khi tình tiết tiến đến một giai đoạn nhất định, tôi sẽ phải biến mất khỏi thế giới của anh, và anh cũng sẽ gặp được nữ chính của đời mình.


Sau khi biết được cốt truyện này, tôi đã lần đầu tiên thử phản kháng.


Năm tôi mười bảy tuổi yếu đuối, lần đó anh lại đến phòng học bỏ hoang.


Sau khi anh đàn xong một khúc nhạc mới sáng tác, tôi lấy hết can đảm nói với anh tên của mình: "Bạn học, thật vui khi được quen biết cậu, tớ tên là Dương Thì Nhất, Dương Thì Nhất lớp 11A17."


Nghe lời tôi nói, anh ngạc nhiên ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh ánh sao, phản chiếu khuôn mặt tôi.


"Chào bạn học Dương Thì Nhất, tớ là Chu Thời Dập, Chu Thời Dập lớp 11A1."


Nụ cười của anh rất đẹp, và câu nói ấy cũng thật êm tai.


Tên của chúng tôi thật giống nhau, tôi đã vui mừng nghĩ rằng tất cả chỉ là một trò đùa ác ý.


Cho đến lần tiếp theo, anh lặng lẽ dựa vào chân ghế đàn guitar, tôi cầm một thanh sô cô la đưa cho anh.


Nụ cười của anh mang theo vẻ lịch sự: "Cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu."


Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mọi thứ đều là hư ảo, kể cả con người tôi.


Chu Thời Dập, sẽ không bao giờ nhớ cái tên Dương Thì Nhất.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo