Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi và phụ thân hao hết tâm lực trợ giúp hắn xưng đế. Ngày hôm đó, ta tưởng rằng sẽ thuận lý thành chương (1) trở thành Hoàng Hậu của hắn, đế hậu đồng minh.
Không ngờ người trong lòng hắn lại là biểu muội (2) mảnh mai của ta.
Vì muốn chứng minh tình yêu của hắn đối với biểu muội, hắn biến ta thành nhân trư (3), ngâm mình trong bình sứ, lại giết hại tính mạng của toàn bộ phủ Nguyên Soái nhà ta!
Trời xanh có mắt, không ngờ ta lại trọng sinh.
Lúc này đây, ta nâng đỡ ai, người đó sẽ thành Hoàng Đế!
1.
Nha hoàn Ngân Hạnh gọi ta dậy: “Tiểu thư, không còn sớm nữa, phải dậy rửa mặt chải đầu? Biểu tiểu thư (4) từ Lâm Châu truyền tin nói sẽ qua đây cậy nhờ, có lẽ hôm nay cũng tới rồi. Tiểu thư không đi gặp biểu muội tốt của ngài hay sao?”
Ngân Hạnh ư? Nàng đã sớm mất chỉ bởi vì muốn ra ngoài báo tin cho phụ thân của ta mà bị loạn côn đánh chết.
Sao sẽ nghe thấy nàng nói chuyện nhỉ?
Chờ chút? Biểu tiểu thư à? Văn Hiểu Mộng ư?
Ta đột nhiên ngồi dậy, đập vào mắt là chiếc giường bằng gỗ lim, chóp mũi ngửi được mùi gỗ đàn hương quen thuộc.
Ta trọng sinh rồi ư?
“Ngân Hạnh, em nói ít thôi, mau hầu hạ bổn tiểu thư thay quần áo!”
Tôi cố gắng nuốt xuống oán hận trong lòng, ra vẻ nhẹ nhàng với Ngân Hạnh.
Trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều.
Đúng vậy, trời xanh có mắt, ta đã được sống lại một đời, còn sống lại vào ngày mà Văn Hiểu Mộng đến nhờ cậy này.
Văn Hiểu Mộng này là con gái của biểu muội của mẫu thân ta, biểu di kia của ta năm đó sinh ra nàng thì khó sinh mà chết, mà cha của nàng là giám quân Lâm Châu, nghe nói là bỏ mình vì việc công.
Từ khi nàng còn nhỏ tuổi đã chịu nỗi khổ mất đi song thân, đến cậy nhờ phủ Nguyên Soái nhà ta.
Người của Phủ Nguyên Soái cũng bởi vì nàng nhu nhược đáng thương, mới vô cùng chiếu cố nàng.
Nhị ca của ta là Chiêm Cố Thành nhiệt tình chân thành tha thiết, càng chăm sóc chiếu cố đối với vị biểu muội này hơn nữa, trái tim chân thành chỉ ước được nâng niu nàng trong lòng bàn tay.
Lúc trước lại bị nàng nói là thân phận bé gái mồ côi không được tốt lắm, không dám dính líu đến nhị biểu ca.
Vì thế, nhị ca lại bị mẫu thân mắng một trận, nói hắn bừa bãi.
Nhưng hôm nay nghĩ kỹ lại, diễn xuất của nàng như thế, dáng vẻ thật kệch cỡm, rõ ràng là muốn câu lấy linh hồn nhỏ bé của nhị ca ta.
Sống lại một đời này, mặc dù là nể mặt mẫu thân nên phải tạm cho nàng ta vào phủ, ta cũng sẽ khuyên nhủ các anh trai ta rời xa nữ nhân độc ác này.
2.
“Biểu tiểu thư vào phủ rồi!”
“Biểu tiểu thư đường xa từ Lâm Châu đã tới rồi!”
“Bẩm báo lão gia, phu nhân, biểu tiểu thư tới rồi, là trực tiếp mời vào nhà hay sao?”
Gã sai vặt trông cửa, các bà tử khoẻ mạnh ở ngoại viện, đại nha hoàn bên cạnh mẫu thân đều truyền tin tức tới đây.
Phủ Nguyên Soái nhà ta hiện giờ cường thịnh, vì vậy mới có một màn này.
“Mau mau nghênh đón đứa cháu họ số khổ của ta tiến vào đây!”
Mẫu thân của ta nghẹn ngào mở miệng, khiến cho phụ thân phải trấn an một trận.
Một loạt tiếng bước chân vội vàng đi tới, Văn Hiểu Mộng vừa vào cửa đã nhào đến bên cạnh chân của mẫu thân: Tiểu nữ là Văn Hiểu Mộng bái kiến biểu di, biểu di phu” (4)
“Đứa nhỏ ngoan, đứa nhỏ ngoan, con chịu ấm ức rồi, mau đứng lên đi!”
Mẫu thân nâng nàng dậy, giới thiệu huynh muội chúng ta với nàng: “Đây là đại biểu ca của con tên là Chiêm Văn An, đã thi đậu tiến sĩ, hiện giờ đang đọc sách ở Hàn Lâm Viện.”
“Đây là nhị biểu ca của con tên là Chiêm Cố Thành, trong bụng không có chữ nào, nhưng cũng siêng năng võ nghệ, hiện giờ đang rèn luyện trong quân của biểu di phu của con, làm thập phu trường.”
Mẫu thân có vẻ đau đầu nhìn về phía ta: “Đây là biểu tỉ của con là Chiêm Thù Đình, mấy năm trước con đã gặp nàng trong buổi dạ yến trung thu. Đây là một con khỉ lưu manh, bị ta chiều hư rồi!”
Ta mượn cơ hội đi qua, ôm lấy tay của mẫu thân: “Mẫu thân!”
“Được rồi được rồi, không nói nữa, Đình nhi lại xấu hổ.”
___________
(1) Thuận lý thành chương: ý chỉ một việc đã được sắp đặt sẵn rồi, chỉ cần một cái cớ để thực hiện cho hợp lý thôi.
(2) Biểu muội: Em họ là con gái (bên mẹ và họ hàng xa)
(3) Nhân trư: Người lợn, là một loại cực hình vô cùng tàn khốc, chặt đứt chân tay của người bị cực hình, lại không cho họ chết, mà biến họ thành kẻ vô dụng bị ngược đãi không cách nào chống đỡ.
(4) Biểu tiểu thư: Là tiểu thư họ hàng xa :)) Mình để nguyên là biểu tiểu thư nhé!
Biểu di là dì họ; biểu di phu là dượng - nhưng cũng là họ xa chứ không gần (vì mẹ của nữ chính với mẹ của nữ phụ đã là biểu tỉ biểu muội nên họ hàng như này khá xa, gọi dì dượng thì hơi khiên cưỡng.), biểu ca: anh họ….