Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
15
Kỳ nghỉ kết thúc, công việc của Lục Kiêu lại bắt đầu bận rộn.
Tôi và anh ấy lại phải đến nửa đêm mới được gặp nhau.
Hôm nay, tôi ăn tối xong, ngồi ở phòng khách gõ chữ.
Dạo này thời tiết ngày càng nóng, sáng mới tắm xong, chưa đầy một ngày mà người lại dính nhớp.
Thế là, tôi định vào tắm thêm một lần nữa.
Lấy chiếc áo sơ mi trắng của Lục Kiêu, tôi vui vẻ ngân nga hát rồi vào phòng tắm.
Lục Kiêu cao lớn, áo sơ mi của anh mặc lên người tôi hoàn toàn có thể làm váy ngủ, thế nên, để tiện lợi, lần nào tôi cũng mặc áo của anh.
Và anh ấy cũng rất thích tôi mặc áo sơ mi của anh, mỗi lần tôi mặc, đêm đó anh ấy chắc chắn sẽ biến thành sói, ăn tôi không còn một mẩu.
Lúc tắm, không tìm thấy dép của mình, tôi đành phải lấy đôi dép dùng một lần trong tủ giày nhà vệ sinh để đi.
Tắm xong, vừa mặc áo sơ mi của Lục Kiêu vào, chuẩn bị mặc quần lót.
Lại phát hiện quần lót để hơi cao, thế là, tôi nhón chân lên để lấy.
Không ngờ, chân trượt một cái, tôi ngã ra ngoài, một chân vừa hay lọt vào lỗ thoát nước của bồn cầu xổm trong nhà vệ sinh.
Một cơn đau nhói buốt tim truyền đến từ chân, tôi không khỏi thầm than cho sự xui xẻo của mình.
Tuy nhiên, điều bi thảm hơn là, tôi cố gắng rút chân ra ngoài, lại phát hiện, làm thế nào cũng không rút ra được.
Chết tiệt, chẳng lẽ cống thoát nước nhà vệ sinh nhà chúng ta được thiết kế riêng cho chân của tôi à?
Không thể nào, sao tôi lại xui xẻo đến thế.
Vật lộn khoảng hơn một tiếng đồng hồ, tôi thực sự hết sức, chân cũng sưng lên.
Tôi nhìn bộ dạng thảm hại của mình, muốn khóc mà không ra nước mắt.
Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại phải gọi cho đội cứu hỏa của Lục Kiêu?
Không muốn đâu, tôi thật sự không còn mặt mũi nào nữa rồi.
Tôi định đợi thêm một chút, biết đâu lát nữa Lục Kiêu sẽ về.
Tuy nhiên, sự thật chứng minh, khi người ta gặp xui, những chuyện sau đó sẽ chỉ càng tồi tệ hơn.
Lục Kiêu không về.
May mà điện thoại vừa hay đặt trên chiếc ghế không xa bồn cầu.
Tôi mất chín trâu hai hổ mới với tới được điện thoại của mình.
Cầm điện thoại, lúc này, tôi chỉ có thể cầu cứu họ.
Lúc Lục Kiêu và đồng nghiệp của anh vào, tôi đang ngồi xổm bên bồn cầu một cách thảm hại, chán chường lướt điện thoại.
16
Nhìn thấy tôi, đôi mắt sâu thẳm của Lục Kiêu lướt qua người tôi, yết hầu bất giác trượt lên xuống, sau đó anh lấy áo khoác của tôi trên giá tắm khoác lên cho tôi.
Hai đồng nghiệp của anh thì cố gắng nín cười: "Chị dâu, với tư cách là lính cứu hỏa, chúng tôi đều là chuyên nghiệp, thường sẽ không cười, trừ khi chúng tôi không nhịn được."
Nói xong, hai người phá lên cười ha hả.
Mặt tôi nóng đến mức suýt bốc cháy.
Trong lòng lại nghĩ: Đã là chuyên nghiệp thì đừng cười nữa.
Tôi ngẩng đầu, tội nghiệp nhìn Lục Kiêu: "Chồng ơi, em, em thật sự không cố ý."
Ai ngờ lần này Lục Kiêu lại không mắng tôi, chỉ đau lòng nói: "Bị kẹt bao lâu rồi? Tại sao không gọi điện cho anh ngay lập tức?"
Tôi rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Cũng, cũng không lâu lắm, ba tiếng thôi."
Tôi thấy, mặt Lục Kiêu lạnh đi trông thấy.
Tiếp đó, tôi nghe thấy giọng nói có phần bất lực của anh vang lên bên tai.
"Em đúng là khắc tinh của anh, em như thế này, anh nghĩ, anh phải cân nhắc làm lính cứu hỏa cả đời rồi."
Bên cạnh, hai đồng nghiệp của Lục Kiêu lại được một trận cười vỡ bụng.
Tôi đỏ mặt cúi gằm đầu xuống, không đáp lại lời anh.
Cuối cùng, dưới sự phối hợp ăn ý của Lục Kiêu và hai đồng nghiệp, tôi và cái chân của tôi cuối cùng đã được giải cứu.
Lần này, tôi không được xe cứu hỏa hộ tống, mà là được xe riêng của Lục Kiêu hộ tống.
Trong bệnh viện, bác sĩ chụp X-quang cho tôi, nói rằng chân tôi không bị tổn thương xương, chỉ là do bị lực bên ngoài chèn ép trong thời gian dài, hơi sưng, cần nghỉ ngơi một thời gian.
Lục Kiêu hỏi bác sĩ rất nhiều chi tiết, sau đó chạy lên chạy xuống giúp tôi lấy thuốc, lúc này mới đưa tôi về nhà.
Ở nhà, Lục Kiêu bế tôi lên sofa, bôi thuốc cho tôi theo hướng dẫn.
Chuyện tối nay, tuy là tai nạn, nhưng tôi vẫn có chút lo lắng, dù sao, tôi lại gây chuyện cho Lục Kiêu rồi.
Tôi kéo kéo tay áo anh, nhỏ giọng hỏi: "Chồng ơi, anh có giận không?"
Lục Kiêu khẽ thở dài, ôm tôi vào lòng.
"Anh không giận, chỉ đang nghĩ, có phải anh chăm sóc em quá ít không, em liên tục gặp tai nạn mà anh đều không ở bên cạnh."
"Đối với những chuyện này, anh thấy tự trách nhiều hơn."
"Chuyện này đâu có liên quan đến anh." Tôi nói.
"Sao lại không liên quan, em là vợ anh, anh nên chăm sóc em thật tốt, em gặp chuyện, chính là anh không chăm sóc em tốt, vợ ơi, xin lỗi em."
Anh vừa nói, vừa vịn tay tôi, nghiêm túc xin lỗi.
Tôi ôm lại anh.
"Không sao, đây không phải lỗi của anh, là do em không cẩn thận, hơn nữa, em cũng không phải trẻ con, đâu cần anh lúc nào cũng phải chăm sóc."
"À, chồng ơi, hôm qua mẹ gọi điện hỏi em, hỏi chúng ta khi nào có em bé?"
Tôi nói xong, mặt có chút nóng lên.
"Em nghĩ, nhân lúc em còn trẻ, chúng ta có thể sớm có một em bé, như vậy, vóc dáng của em phục hồi cũng sẽ nhanh hơn."
Khóe miệng Lục Kiêu giật giật, anh không thể tưởng tượng được, nếu cô vợ nhỏ này mà còn có thêm một đứa con, sự nghiệp cứu hỏa của anh sẽ rực rỡ đến mức nào, nhưng vì đây là mong muốn của vợ, anh sẽ vô điều kiện ủng hộ cô.
Ai bảo cả đời này anh đã đổ gục trước người phụ nữ nhỏ bé này cơ chứ.
Anh hôn lên trán vợ, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: "Bảo bối, vậy thì bắt đầu từ tối nay nhé!"
"Bắt đầu gì cơ?"
"Bắt đầu tạo em bé chứ sao."
Đừng mà, em còn đang bị thương đó.
Tuy nhiên, Lục Kiêu lại không nghe thấy tiếng gào thét của tôi, bế tôi đi về phía phòng ngủ.
Hoàn