Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
23
Có một chuyện, Giang Tri Tức không biết.
Năm lớp 12, anh đột nhiên tuyên bố sẽ ra nước ngoài, khi tôi biết tin đó, cả người cứ ngơ ngẩn suốt một ngày dài.
Lúc đó, tôi thấy mình như bị chơi một vố, thậm chí còn muốn túm cổ áo anh mà hỏi cho ra lẽ.
Tại sao? Tại sao rõ ràng đã hứa với tôi là sẽ thi cùng một trường, mà đột nhiên lại nói sẽ đi du học?
Nhưng... tôi đâu có tư cách gì để chất vấn anh.
Chỉ có thể cố gắng làm ra vẻ như không sao cả, cố gắng để bản thân trông thật dửng dưng.
Cho nên, tôi vẫn ở bên anh như mọi khi, nhìn anh cười cợt như không có chuyện gì.
Anh thậm chí còn cười hì hì hỏi tôi:
“Anh đây sắp đi nước ngoài rồi, cô em thật sự không thấy luyến tiếc chút nào à?”
Tôi vo tờ giấy nháp thành một cục, rõ ràng chỉ cần anh nhắc đến là tim tôi đã đau thắt, vậy mà vẫn giả vờ nhẹ nhàng ném về phía anh:
“Qua Mỹ nhớ mua đồ hộ tôi nha.”
Hồi đó, tôi thậm chí còn không dám hỏi, có phải anh sẽ vĩnh viễn không quay lại nữa không.
Vào buổi cuối cùng anh đi học, chẳng hiểu sao lại lôi thôi chơi đùa với đám con trai vào giờ ra chơi.
Đám người xô đẩy ồn ào ngay sau lưng tôi.
Tôi không biết cây bút trong tay đã vạch đi vạch lại bao nhiêu công thức trên giấy nháp, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt của đám con trai.
Bỗng có ai đó ngồi mạnh xuống chỗ ngồi bên cạnh.
Chắc anh bị chen lấn nên lùi đến gần tôi, cả đám vây quanh anh trêu chọc, anh bị xô đẩy rồi bất ngờ dựa cả người lên tôi.
Đầu hạ, mới bắt đầu mặc áo ngắn tay.
Lưng áo của người con trai cọ vào cánh tay trần của tôi, anh càng lúc càng dựa sát, đến cả hơi nóng từ da thịt anh cũng truyền sang.
Tôi cúi đầu làm bài.
Còn anh thì cứ thế dựa vào tôi, cười cợt với đám bạn.
Rõ ràng ồn ào là tiếng người, rõ ràng chói tai là tiếng ve hè.
Thế nhưng người không viết ra được đáp án là tôi, người nghe rõ tiếng tim đập cũng là tôi.
….
Sau khi Giang Tri Tức đi, tôi vẫn phải tiếp tục chiến đấu vì kỳ thi đại học.
Khi còn trẻ, người ta không hiểu ý nghĩa của chia ly.
Cho nên khi người bên cạnh rời đi, nỗi đau đến thường rất vô lý.
Tôi đã không chỉ một lần mơ thấy anh.
Tỉnh dậy giữa buổi chiều chạng vạng, nhìn tờ đề bài vẫn còn trống trơn trong tay.
Trong mơ, anh quay người lại, cười gian hỏi tôi sao cứ nhìn anh mãi.
Còn tôi, mắt hoe đỏ hỏi anh tại sao lại bỏ tôi mà đi.
Ngoại truyện
Lễ cưới của Cố Văn Tinh và Diêu Chước, được tổ chức giữa tiếng ve đầu hạ vang rền.
Nói một cách nào đó, Diêu Chước là một người phụ nữ vô cùng "sáng tạo".
Đám cưới của hai người không những không tổ chức rình rang, mà khách mời cũng chỉ gồm vài người bạn thân thiết.
Ngay cả địa điểm tổ chức, cũng chỉ là sân sau nhà họ.
Tôi mở thiệp cưới ra:
“Mỗi khách mời vui lòng chuẩn bị một tiết mục biểu diễn, làm quà mừng cưới cho đôi uyên ương nhé~”
... Ai đời cưới xin mà bắt khách lên sân khấu biểu diễn vậy hả?!
Cô dâu chú rể ngồi dưới xem vui à???
Tóm lại là, tất cả khách mời thật sự đều chuẩn bị tiết mục.
Hát, múa, ảo thuật, thậm chí còn có cả tấu hài.
Tưng bừng náo nhiệt, chẳng giống tiệc cưới, mà giống buổi tụ họp bạn bè hơn.
Ngay cả đồ ăn cũng là tiệc nướng ngoài trời chuẩn bị sẵn một loạt.
May mà vẫn còn một tiết mục giống đám cưới, đó là ném tú cầu.
Lúc đó tôi đang đứng bên quầy nướng, mắt dán vào mấy miếng thịt đang xèo xèo chảy mỡ, thì con husky nhà họ không biết từ đâu lao đến, cọ cọ vào người tôi.
Tôi bị đống lông xù đẩy nghiêng sang một bên, Giang Tri Tức đứng bên cạnh lập tức đưa tay ôm eo tôi.
Sau đó tú cầu bay thẳng vào lòng tôi.
Tất cả khách mời xung quanh ồ lên náo loạn.
Thế mà Giang Tri Tức lại hớn hở lắm, còn tôi thì chỉ biết lặng lẽ quay lưng đi.
Tay anh vẫn ôm eo tôi, cúi đầu thì thầm bên tai:
“Có phải đã đến lúc em suy nghĩ đến chuyện cưới xin rồi không?”
“Bà Giang tương lai của anh?”
“……”
À đúng rồi, đám cưới này còn một tiết mục cuối cùng.
Tất cả khách mời được rút thăm trúng thưởng.
Nghe bảo là sẽ chọn ra hai "vị khách may mắn".
Một người sẽ được nhận toàn bộ tiền mừng cưới của buổi tiệc.
“……”
Rốt cuộc tiết mục này là ai nghĩ ra vậy hả?!
Hả?!
Tôi mở tờ giấy trong tay ra.
Bên cạnh, Giang Tri Tức “Ồ?” lên một tiếng.
Đúng là trùng hợp.
Giang Tri Tức rút trúng phần nhận hết tiền mừng cưới.
Còn tôi rút trúng dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ hiện trường tiệc cưới.
...
Đến khi mọi người đã về hết, tôi cầm chổi nhìn đống hỗn độn trước mắt mà không thể tin nổi.
Thật sự, thật sự có chủ nhà nào nỡ lòng để khách dọn tiệc cưới giúp mình không vậy?!
Giang Tri Tức cười khùng khục bên cạnh.
Tôi vừa định giơ chổi lên đập cho anh một trận thì phát hiện, đầu chổi không khép lại được.
Mở ra, bên trong là một xấp tiền mặt đỏ tươi, và một mảnh giấy viết tay của Diêu Chước:
“Ở quê tôi, ai dọn tiệc cưới sẽ gặp nhiều đào hoa vào năm sau đó.”
“Nếu cô đã có người trong lòng, thì hai người nhất định sẽ hòa thuận viên mãn, đầu bạc răng long.”
“Đoàn tụ sum vầy, chuyện vui tới tấp.”