Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Tòa nhà tập đoàn Giang Gia, tầng cao nhất của công ty Hoàn Vũ.
Cô thư ký đẩy cánh cửa gỗ đàn hương dày ra, "Cô Lê, tổng giám đốc Giang mời cô vào."
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi bước vào.
Bức tường kính trong suốt nối liền thành cửa sổ lớn, nhìn toàn cảnh thành phố Xuyên.
Một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi phía sau chiếc bàn làm việc màu đen rộng lớn, cúi đầu xem xét tài liệu.
Vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị và cao quý.
Vẫn là khuôn mặt mà tôi nhung nhớ, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.
Trái tim tôi đột nhiên th ắt lại!
"Tổng giám đốc Giang, cô Lê đã đến."
Sau khi cô thư ký thông báo một cách lịch sự, cánh cửa đóng lại sau lưng tôi.
Chiếc ghế hơi khẽ động.
Vị tổng giám đốc trẻ tuổi siết chặt quai hàm, không ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào cậu ấy.
Chỉ cảm thấy toàn thân, từng tấc da thịt của mình như đang bốc cháy.
Đây là cuộc hội ngộ mà tôi chưa từng tưởng tượng.
Lý trí đứt đoạn, mọi oán hận trong lòng biến thành chất vấn:
"Gi ả heo ă n th ịt hổ? Ch ơi tôi à?"
"Gi ả v ờ ngh èo kh ổ, đ áng th ương, cố ý tiếp cận tôi? Biến mất hai năm, rồi quay lại phá sản công ty nhà tôi?"
"Giỏi thật đấy."
Tôi tiến lên một bước, giọng nói run rẩy.
"Ngôn Sóc, à không, giờ nên gọi là... Tổng giám đốc Giang nhỉ? Trước đây tôi đâu biết cậu có bản lĩnh lớn như vậy?"
Mắt tôi nóng bừng, hoàn toàn quên mất mục đích của chuyến đi này.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mà tôi đã ngày đêm mong nhớ suốt hai năm, muốn tìm ra một lời giải thích hợp lý.
Không khí ngưng lại một lúc lâu.
Tập tài liệu được "cộp" một tiếng đóng lại, Ngôn Sóc cuối cùng cũng chịu ngước mắt lên.
Ánh mắt không hề có chút rung động nào của người lâu ngày gặp lại, chỉ còn sự mỉa mai và lạnh lùng.
"Gi ả v ờ ngh èo kh ổ, đ áng th ương, cố ý t iếp c ận cô?"
"Xin lỗi cô Lê, tôi không hiểu cô đang nói gì."
"Trước đây... chúng ta có quen nhau à?"
Vị tổng giám đốc trẻ với giọng nói lạnh lùng, hơi ngước cằm, mỉm cười hỏi tôi.
2
Nửa năm ăn nằm, dùng hết mấy chục hộp bao cao su.
Người từng tỉ mỉ đếm từng nốt ruồi trên cơ thể tôi, giờ lại nói không quen biết?
Lời này nghe thật sự quá bạc bẽo.
Nhưng tôi không có dũng khí để thanh minh, càng không có lập trường để phản bác.
Bởi vì.
Một phụ nữ lớn tuổi độc thân, thu nhập ba nghìn tệ một tháng, cha mất mẹ bỏ.
Không nỗ lực, không phấn đấu, an phận thủ thường, cam chịu nằm yên.
Chứng kiến cậu ấy phải đi làm thêm khắp nơi để kiếm tiền sinh hoạt phí, nhưng tôi lại "có lòng mà không có lực", chỉ có thể cho đi những lời quan tâm và sự bầu bạn rẻ mạt.
Đó, mới là con người mà Ngôn Sóc từng quen.
Mồ hôi lạnh đột ngột thấm ướt sống lưng.
Tôi cứng đờ tại chỗ, mặt tái mét.
"Đã nhớ lại hết chưa?"
Một tiếng cười nhạt từ xa vọng lại gần.
Không biết từ lúc nào, Ngôn Sóc đã đứng dậy, từng bước đi về phía tôi.
Chiếc cúc áo vest được cởi ra bằng một tay, thân hình cao lớn của cậu ấy phủ bóng lên tôi.
Mùi hương trên người cậu ấy, là mùi gỗ bách tùng tôi từng thích dùng nhất, thoang thoảng chút bạc hà mát lạnh.
Đường nét cằm và cổ gần ngay trước mắt, vừa đẹp vừa cuốn hút.
Tôi từng say đắm, dùng đầu lưỡi phác họa không biết bao nhiêu lần trong lúc cả hai ái ân.
Khoảng cách chỉ còn chạm tới đầu ngón chân.
Gần đến mức dường như người trước mặt có thể hôn xuống bất cứ lúc nào.
Ngôn Sóc cúi người, nhìn chằm chằm vào tôi, nhếch môi nở một nụ cười mỉa mai, có chút tự giễu.
"Ban đầu, ai là người cất công dàn dựng?"
"Chị và tôi, rốt cuộc là ai chơi ai vậy, chị?"
Cái tên thân thuộc sau bao ngày xa cách khiến hốc mắt tôi ướt nhòa.
Tim tôi đập loạn xạ.
Nhưng ngay khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Ngôn Sóc, tôi chợt nín thở.
Đôi mắt từng tràn đầy sự khao khát và lưu luyến ấy, giờ đây như được phủ một lớp băng, đen kịt.
Lạnh lẽo tột cùng, và cũng vô cùng quen thuộc.
Hai năm trước, khi Ngôn Sóc biến mất, tôi tìm cậu ấy khắp nơi không thấy, cuối cùng nhận ra một khả năng nào đó, bèn đi kiểm tra camera giám sát của câu lạc bộ.
Thật trùng hợp, cứ như ông trời cố tình sắp đặt.
Ngày đầu tiên Ngôn Sóc đi làm thêm ở đó với vai trò nhân viên phục vụ, cậu ấy đã vô tình nghe được câu nói vô tâm của tôi.
Lúc đó, cậu ấy đã tựa vào tường ngoài phòng VIP đứng rất lâu, khi ánh nước trong mắt tan đi, đó chính là vẻ mặt này.
Cảm giác ngạt thở giống hệt khi tôi xem đoạn camera giám sát, đột ngột ập đến.
Tôi cố gắng hít thở sâu, theo bản năng đưa tay siết chặt mặt dây chuyền được giấu dưới cổ áo.
Muốn nói gì đó, nhưng ba lần mở miệng đều không phát ra được tiếng.
Nên nói gì đây?
Giải thích, đã quá muộn.
Lời "xin lỗi", lại quá nhẹ.
Khi khuôn mặt tiều tụy, héo hon của mẹ hiện lên trước mắt, tôi bỗng tỉnh táo lại, cuối cùng cũng nhớ ra mình đến đây vì lý do gì.
Cắn nhẹ môi dưới, tôi gượng cười một cách lịch sự.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, lùi lại một bước, cúi người thật nghiêm túc.
"... Tổng giám đốc Giang, xin lỗi."
Cố gắng gạch bỏ ranh giới giữa người trước mặt và quá khứ.
Tôi cứng nhắc bỏ qua lời mở đầu, đi thẳng vào vấn đề.
"Hôm nay tôi đến, là muốn cầu xin cậu tha cho nhà họ Lê một con đường sống, từ bỏ việc mua lại công ty chế tạo Lê Thân..."
"Ai là Tổng giám đốc Giang?"
Ánh mắt Ngôn Sóc tối lại trong thoáng chốc, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc.
"... Xin lỗi, Ngôn, Ngôn Sóc."
Họng tôi khô khốc, khó khăn sửa lại lời.
Tôi hít một hơi rồi lại cứng rắn, lời lẽ thận trọng hơn.
"Vừa rồi tôi đã mạo phạm đến cậu, thật sự xin lỗi, nhưng... có thể nào tôi cầu xin cậu nể tình xưa, nương tay một chút..."
"Tình xưa?"
Như thể một cơn giận cũ kìm nén bấy lâu.
Sau câu hỏi lạnh lùng, Ngôn Sóc đứng thẳng người.
Cậu ấy cười nhạt, nhấn mạnh vào từ ngữ lặp lại, hoàn thành màn trả thù muộn màng này.
"Cô Lê nói xem, tình xưa giữa tôi và cô có gì đáng để tôi bận lòng?"
3
Thời thế đã đổi thay, vị thế đã đảo ngược.
Cậu bé non nớt từng để tôi mặc sức nắn bóp, giờ đã hoàn toàn nắm quyền chủ động.
Tôi đã quên.
Giữa tôi và Ngôn Sóc, vẫn còn một món nợ cũ chưa thanh toán.
Năm đó, tôi là kẻ to gan, dụng tâm cơ để câu kéo cậu ấy, một người non nớt và ngây thơ. Tôi an nhiên hưởng thụ sự chân thành của cậu, mà không thể đáp lại một tấm lòng chân thành tương xứng.
Tôi đã kéo cậu ấy vào những lời đồn thổi "bao nuôi", khiến cậu ấy bị hủy suất học bổng và cơ hội bảo lưu thạc sĩ, nhưng lại không có năng lực gánh vác tương lai cho cậu ấy.
Cậu ấy hận tôi, cũng là điều đương nhiên.
Sự hối hận và áy náy khó tả lan tràn như cơn cuồng phong.
Nhân lúc Ngôn Sóc quay lưng nghe điện thoại.
Tôi thậm chí không có dũng khí nói một lời "tạm biệt" hay "xin lỗi", vội vàng quay người, bỏ chạy.
Thư ký Trần vẫn đang chờ dưới lầu với chiếc xe nổ máy.
Thấy tôi chạy vội vàng, vẻ mặt anh ấy liền thay đổi.
"Sao nhanh vậy? Cô... bị cậu chủ Giang đuổi ra ngoài à?"
"..."
Tôi ngồi vào trong xe, cúi mắt cười khổ.
Trong lòng thầm nghĩ, thà bị đuổi ra còn hơn.
Nói thật, tôi rất hối hận.
Hối hận vì đã không tìm hiểu kỹ hơn mà vội vàng đến cầu xin.