Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Máy sấy tóc kêu ù ù.
Tôi nhìn chằm chằm vào mình trong gương, ngẩn người rất lâu.
Tôi của hai năm trước, và tôi của hai năm sau, thực ra không thay đổi nhiều.
Điểm khác biệt duy nhất, có lẽ là ánh mắt.
Hai năm này đối với tôi, có thể nói là kiệt sức về tinh thần.
Tôi buộc phải thừa nhận, mình đang già đi.
Nhưng Ngôn Sóc nhìn vẫn trẻ trung như xưa.
Cũng đúng.
Cho dù là bây giờ, hay là quá khứ.
Cậu ấy vĩnh viễn nhỏ hơn tôi năm tuổi.
Khoảng cách năm tuổi khi ở trong trường đại học, dễ dàng gây ra những lời bàn tán.
Khi đó, sinh viên trường H đều đồn ầm lên, nói rằng nam thần khoa kinh tế đã được bao nuôi.
Ngôn Sóc nghe thấy cũng không phản bác, chỉ lặng lẽ nắm chặt tay tôi mỗi lần tôi muốn rút ra.
Cho đến khi, tin đồn lan đến tai nhà trường.
Học bổng, trợ cấp đều bị hủy bỏ.
Không có tôi chu cấp, Ngôn Sóc ngay cả việc ăn uống cũng trở thành vấn đề.
Cậu ấy nói tôi kiếm tiền không dễ, nhất quyết không chịu nhận sự giúp đỡ kinh tế của tôi, bắt đầu đi làm thêm khắp nơi.
Tinh lực bị công việc chiếm đi phần lớn, thành tích của cậu ấy tụt dốc không phanh.
Cuối cùng, bị loại khỏi danh sách bảo lưu thạc sĩ của khoa.
Nhưng cậu ấy thật sự rất ngoan, rất ngoan.
Rõ ràng là bận rộn đến mức môi nổi mụn, vẫn ngày ngày đến ký túc xá nhân viên ngủ cùng tôi.
Hết lần này đến lần khác cùng tôi phác họa tương lai trong mơ của cậu ấy.
"Khi nào tốt nghiệp, em sẽ đi tìm việc làm, lúc đó chúng ta thuê một căn nhà gần trung tâm thương mại, em sẽ đưa chị đi mua sắm quần áo."
"Phải có bếp, mỗi ngày em sẽ nấu những bữa ăn tươi ngon cho chị."
"Còn phải có ban công, nuôi thêm một con mèo, cùng chị tắm nắng... Em sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền, cho chị một cuộc sống tốt hơn..."
Ngày hôm đó, tôi vùi mặt vào lồng ngực Ngôn Sóc.
Lắng nghe tiếng tim cậu ấy đập "thình thịch", im lặng rất lâu.
Ngôn Sóc nghèo nàn, lại ngây thơ đến vậy.
Cậu ấy không biết rằng, chuyên ngành của cậu ấy cần phải được mạ vàng bằng học vấn và tiền bạc.
Không phải trường danh tiếng, không có bằng thạc sĩ, không phải du học sinh.
Vì đã dính vào tôi, cái "nghiệt chủng" này, tương lai của cậu ấy đã định sẵn sẽ đầy chông gai.
10
Đặt máy sấy tóc xuống.
Tôi từ trong áo lấy ra sợi dây chuyền đã đeo hai năm.
Đối diện với gương, xoa xoa mặt dây chuyền hình chiếc chìa khóa đồng cổ kính.
Đột nhiên nhớ ra, ban đầu mình tại sao lại phải giả vờ là người nghèo.
Thật ra, không phải tôi chưa từng nghĩ đến việc thú nhận.
Vào đêm hai năm trước, trước khi tham dự buổi tụ họp bạn bè, tôi đã một mình chạy khắp khu trường đại học, thuê một căn hộ nhỏ.
Có ban công, có nhà bếp.
Dưới lầu là trung tâm thương mại.
Hoàn toàn giống với những gì Ngôn Sóc thích.
Buổi tiệc kết thúc trong sự lơ đễnh của tôi.
Tôi hăm hở quay về trường, chạy đến ký túc xá nam tìm Ngôn Sóc.
Muốn nói chuyện thẳng thắn với cậu ấy.
Nói cho cậu ấy biết trong thẻ của tôi có số tiền riêng mà tôi đã tích cóp bằng cách bán những món quà mẹ gửi đến, lên đến bảy con số.
Nói cho cậu ấy biết, không cần phải chờ đến tương lai.
Chúng ta có thể bắt đầu cuộc sống trong mơ của cậu ấy ngay lập tức.
Nói cho cậu ấy biết không cần lo lắng về tương lai.
Chỉ cần học hành thật tốt, mọi chuyện đã có tôi lo.
Nhưng cậu ấy lại biến mất.
Không để lại một lời nhắn nào, biến mất không dấu vết khỏi thế giới của tôi.
Nghĩ đến đây, tôi nở một nụ cười khổ.
Đột nhiên cảm thấy mình thật đáng đời.
Hai năm này, rõ ràng là do chính mình đã lãng phí.
Lại bất giác cảm thấy có chút may mắn.
May mà lúc đó tôi chưa kịp nói cho Ngôn Sóc sự thật.
Bởi vì một tháng sau, mẹ tôi đổ bệnh.
Cái tên súc sinh tổng giám đốc Lê kia, lại bỏ mặc mẹ tôi ở bệnh viện sống chết.
May nhờ thư ký Trần mách nước, tôi mới có thể đưa bà ấy về Hồ Thành.
Cũng cho đến lúc đó, tôi mới nhận ra, số tiền bảy con số không thể gánh vác được tương lai.
Của tôi... cũng không gánh vác nổi.
Đang ngẩn người.
Bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng "tít tít" giòn giã.
Có người đang bấm mật khẩu cửa.
Ngôn Sóc!
Cậu ấy quay lại rồi sao!?
Tôi nhìn chằm chằm vào mình trong gương, đang mặc chiếc áo thun của Ngôn Sóc mà không có gì bên trong, mắt từ từ sáng lên.
Nói không đùa chứ, bây giờ tôi tự tin một cách đáng sợ.
Ngôn Sóc nhỏ bé, không thành vấn đề.
Hai năm trước tôi đã thành công lần đầu, bây giờ tôi sẽ thành công lần thứ hai!
Tôi không tin, cậu ấy có thể ném tôi ra ngoài được sao?
11
Thành thật mà nói, tôi thấy rất tiếc nuối.
Thật sự không thể hiểu nổi.
Trong hai năm này, rốt cuộc Ngôn Sóc đã trải qua những gì.
Cậu ấy giống như một nhà sư đang thiền định, mặc tôi trăm phương ngàn kế trêu chọc mà vẫn ngồi yên không xao động.
Chỉ khi tôi cố ý vén vạt áo thun lên, ánh mắt cậu ấy mới tối lại, bóp lấy gáy tôi rồi đẩy tôi vào phòng ngủ phụ.
Tôi đi chân trần, hai chiếc chân trắng nõn.
Cậu ấy mặt lạnh tanh, không hề liếc mắt nhìn lên.
"Sáng mai 9 giờ ra ngoài, dậy trước 8 giờ làm bữa sáng."
Nói xong, cánh cửa "ầm" một tiếng đóng lại.
"Chậc."
Tôi đầy oán hận, đứng tại chỗ nghiến răng một lúc lâu.
Làm bữa sáng!
Làm cái quái gì mà làm bữa sáng!
Ngay cả bữa khuya cũng không cho tôi ăn!!!
"Đồ ngốc!"
"Đồ đầu gỗ!"
"Uổng công tôi nhớ thương cái đồ khốn nạn nhà cậu bấy lâu nay!"
Tôi nhảy phóc lên giường, nghiến răng nghiến lợi.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Tôi nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng tính toán xem ngày mai phải tìm cơ hội thế nào, để lại mở lời về công ty Lê Thân, mà không làm Ngôn Sóc tức giận.
Cơn buồn ngủ ập đến.
Một đêm đầy những giấc mơ hỗn loạn.
Ngôn Sóc với vòng eo rắn chắc không biết chán.
Kìm chặt tôi dưới thân, lặp đi lặp lại một câu hỏi.
"Chị à, chơi có vui không?"
"Không... vui..."
Tôi nghẹn ngào, giọng nói đứt quãng.
"Một chút... cũng... không vui..."
Ngôn Sóc dường như không thích câu trả lời này.
Tần suất nhấp nhô của cậu ấy đột ngột nhanh hơn, như muốn đóng đinh tôi trên giường.
"Chị à, chị lại nói dối rồi."
"Rõ ràng là vui đến mức khóc rồi mà."
Cậu ấy cười cợt, siết chặt thắt lưng tôi, không cho tôi trốn thoát.
Mỗi cái siết lại mạnh hơn.
Ôi, ôi, ôi.
Cậu ấy chắc chắn không phải Ngôn Sóc.
Ngôn Sóc chưa bao giờ hung dữ như vậy...
Tôi khóc như mưa trong mơ.
Không hề nhận ra, Ngôn Sóc đã ngồi bên giường tôi từ lúc nào.
Một bàn tay hơi lạnh lau đi giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt tôi.
Vết sẹo mờ nhạt trên cánh tay đã gần như không nhìn thấy, bỗng nhột nhột.
Một tiếng "chị à", nhẹ như lời nói mớ.
12
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Người bạn đã cười nhạo tôi "trâu già gặm cỏ non" ở câu lạc bộ năm đó, đã gọi điện.
"Vãi Lê Việt! Tin tức động trời đây! Cậu là cái vận chó gì vậy hả!"
"Cái thằng nhóc con riêng Giang Ức mới được nhà họ Giang nhận về, có phải là cái cậu bạn trai nhỏ mà cậu nuôi ngày xưa không? Ảnh đã khớp rồi! Cậu nuôi đại một người, lại nuôi trúng thái tử gia sao?"
Tôi giật mình kinh hãi, bật dậy ngồi.
Giọng nói khàn khàn đến không thể tin được, "Sao cậu biết?"
Đầu dây bên kia khựng lại: "Cậu không xem hot search à? Nổ tung rồi kìa!"
Cái gì... hot search?
Tôi run rẩy cúp điện thoại.
Mở ứng dụng mạng xã hội, trước mắt bỗng tối sầm.
Nóng! Tổng giám đốc Giang Ức của công ty Hoàn Vũ nghi ngờ dính líu đến scandal bao nuôi, "kim chủ" năm xưa nghi là con gái bị bỏ rơi của nhà họ Lê!
Con riêng nhà Giang VS Con riêng nhà Lê
Cậu trai trẻ lật kèo, đại tiểu thư sa cơ
Trả thù hay là kẻ bạc tình? Thái tử gia nhà Giang trở mặt vô tình
...