Em dâu muốn đuổi tôi ra khỏi nhà, mà quên mất sổ đỏ đứng tên tôi. - Chương 6 (full)

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

14.


“Dù gì cũng là chị em với nhau, chắc chị cũng không muốn đứng nhìn bọn họ ly hôn đâu nhỉ?”

“Tôi phải làm gì, theo cô thì có cách nào hay?”


“Chị nhìn xem, chị lấy được người chồng tốt như vậy, chỉ là một căn nhà thôi mà, em gái tôi muốn thì chị cho nó đi, làm chị thì nên rộng lượng một chút, coi như là giúp em trai em dâu cũng không quá đáng. Với lại tôi cũng đâu để chị chịu thiệt.”


“Chỉ cần chị đồng ý sang tên căn nhà cho em gái tôi, tôi sẽ chủ động đến Sở Y Tế rút đơn khiếu nại, tiền bồi thường cũng không cần nữa.”

Tôi cười khẩy: “Ồ, nghe còn có vẻ là người tốt nữa cơ đấy.”


“Vậy bao giờ nhà cô sang tên cho em trai tôi?”

Nghe tôi hỏi xong, vẻ mặt của Giang Dực Kiều tối sầm lại, cười lạnh: “Ý chị là không định giúp họ nữa rồi?”


“Cuộc hôn nhân của họ là chuyện tình cảm giữa hai người, không cần người ngoài như tôi ‘giúp’. Còn nếu Giang Tâm Kiều và mấy người muốn lấy hôn nhân ra để uy hiếp nhà tôi thì xin lỗi, tôi khuyên mấy người đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa.”


Tôi tin Hồ Bân không phải loại người dễ bị thao túng, nhưng cái kiểu lởn vởn của Giang Dực Kiều cứ như con ruồi, làm cả nhà tôi khó chịu. Bọn họ còn tưởng mình nắm được điểm yếu, thì tôi phải ra tay dọn dẹp một lần cho sạch sẽ.


Tôi nhớ Hồ Bân từng nói, hiện giờ người cần chụp cộng hưởng từ rất nhiều, nếu không phải trường hợp cấp cứu thì phải chờ từ ba đến năm ngày mới đến lượt. Vậy mà Giang Dực Kiều lại được khám và có kết quả nhanh như vậy, rõ ràng là có quan hệ với bác sĩ hoặc bệnh viện đó.


Ban đầu tôi định âm thầm điều tra, nhưng sau lại nghĩ, chuyện này đưa ra ánh sáng luôn có khi lại hiệu quả hơn. Thế là hôm sau, tôi gọi đến đường dây nóng dịch vụ công, chính thức khiếu nại bệnh viện kia vì điều trị quá mức cần thiết, yêu cầu Sở Y tế vào cuộc kiểm tra.


Tai nạn giao thông kia là bằng chứng tốt để chứng minh Hồ Bân không hề chẩn đoán sai, tôi liền nhờ một người bạn học giúp tra được thời gian và địa điểm xảy ra tai nạn của Giang Dực Kiều.


Tôi tìm đến nơi xảy ra sự việc. Loại tai nạn nhỏ thế này thường người ta tự thương lượng với nhau, nhưng tôi để ý thấy cạnh hiện trường có một cửa hàng, và camera an ninh của cửa hàng đó quay đúng ra đoạn đường xảy ra va chạm.


Tôi đóng vai người nhà nạn nhân, đến năn nỉ ông chủ cửa hàng xin trích xuất một đoạn video để “đòi lại công bằng”.

Ông chủ nhìn tôi một cái rồi hỏi: “Va quẹt có chút xíu mà làm gì căng thế?”


Tôi bày ra vẻ chính nghĩa: “Ban đầu tôi cũng nghĩ thế, chỉ là va chạm nhẹ giữa xe máy điện với người đi bộ. Nhưng chị tôi cứ khăng khăng bị thương nặng, còn đòi người ta bồi thường cả 1000 vạn. Tôi cũng thấy không hợp lý nên muốn điều tra rõ ràng, cho mọi người một công bằng.”


Ông chủ nhìn tôi đầy thán phục: “Cô cũng tốt bụng ghê, đến mức dám hy sinh tình thân vì lẽ phải. Được, vào đây xem camera.”

Trong video, Giang Dực Kiều từ xe Didi bước xuống, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, hoàn toàn không để ý đến xe phía sau. Người lái xe máy điện vì lơ đãng một giây, quay lại đã cố đánh lái tránh rồi, nhưng vẫn va vào chân cô ta.


Cô ta ngã lăn ra đất, điện thoại văng khỏi tay. Rồi chưa đầy hai giây sau, Giang Dực Kiều lồm cồm bò dậy, vừa xoa xoa bắp chân vừa nhặt điện thoại lên rồi lập tức chửi rủa người lái xe kia.


Mặc dù camera không ghi âm, nhưng nhìn ngôn ngữ cơ thể của cô ta cùng biểu cảm sợ hãi, cúi đầu né tránh của người đàn ông kia cũng đủ để hiểu tình hình rồi.


15.


Lấy được đoạn video, tôi rời khỏi cửa hàng thì điện thoại của em trai reo lên:

“Chị ơi, nhanh đến bệnh viện trung tâm đi, em thấy chị gái của Giang Dực Kiều bảo sẽ đến bệnh viện tìm anh rể để livestream đòi công lý đó.”


Khi tôi đến bệnh viện, hành lang ngoài phòng khám đã bị đám đông bao vây kín mít, chen chúc không còn một chỗ trống.

Không nhìn rõ phía trước ra sao, chỉ nghe thấy tiếng Giang Dực Kiều và Giang Tâm Kiều hét lớn liên tục, sắc lẹm như dao cạo:

“Hôm nay tôi nhất định phải phơi bày bộ mặt thật của bác sĩ vô đạo đức này, để cho cả cộng đồng mạng biết rõ sự bất tài của anh ta!”


Tôi cũng lớn tiếng đáp lại:

“Hôm nay tôi cũng sẽ vạch trần sự thật về hai vụ tống tiền, xem bên nào livestream thu hút được nhiều người hơn!”


Đám đông cùng Hồ Bân nhìn chúng tôi đối đầu căng thẳng, tôi không do dự mà phát luôn đoạn video giám sát lên nền tảng mạng xã hội, trả lại sự thật cho mọi người.


“Các vị, cô Giang tự nhận bị va chạm ở thắt lưng, nhưng qua video có thể thấy thực tế chỗ bị va là ở bắp chân.

Nhưng cô ta lợi dụng chuyện này yêu cầu bác sĩ kê đơn các xét nghiệm vô lý với chi phí đắt đỏ, nhằm bắt người lái xe điện phải chịu khoản phí điều trị ban đầu cho cô ta.

Đây là hóa đơn chi phí khám và trị liệu tiếp theo của cô ta, mọi người có thể thấy tổng số lên đến 8.000 tệ, chưa kể tiền công mất việc.”


Xung quanh vang lên những tiếng xì xào:

“Chỉ va chạm nhẹ mà phải bỏ ra 8.000, đúng là cướp tiền!”

“Nếu tôi là người lái xe kia, tôi thà bỏ luôn chiếc xe điện chứ không trả nổi tiền đền bù!”

“Đúng là tống tiền rõ ràng, nhìn cô ta khỏe mạnh tràn đầy sinh lực kia kìa!”


Giang Dực Kiều tức tối muốn xông tới giật lại chứng cứ, Hồ Bân nhanh tay chộp lấy, lợi dụng chiều cao bảo vệ video khỏi bị cướp mất.

“Ở đây còn có đoạn ghi âm, có thể sẽ giải mã lý do chính khiến cô ta tống tiền bác sĩ Hồ, chính là vụ tống tiền thứ hai.”


Trong điện thoại vang lên rõ ràng lời Giang Dực Kiều đòi tôi phải sang tên căn nhà cho Giang Tâm Kiều.

Giang Tâm Kiều mặt tái mét, bất chấp thể diện lao tới đẩy tôi ngã.

Hồ Bân vội đưa tay ôm chặt tôi, Giang Tâm Kiều không thể làm gì.


editor: bemeobosua


Bảo vệ kịp thời xuất hiện, giải tán đám đông, nhưng “việc tốt” của hai chị em nhà họ Giang đã được mọi người ghi lại và lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Hồ Bân đưa tôi về nhà, em trai lặng lẽ bước ra từ phòng ngủ với ánh mắt đầy hối lỗi.


Chưa kịp nói gì, Hồ Bân đã an ủi:

“Yên tâm đi, bọn anh đều ổn, cũng không trách em đâu. Sở Y tế đang điều tra bệnh viện đó rồi, sớm muộn gì cũng sẽ trả lại sự trong sạch cho anh.”


Ngay lúc đó, cửa lớn mở ra, Giang Tâm Kiều thò đầu vào, nở nụ cười rạng rỡ chào hỏi:

“Ôi, anh rể đến rồi!”

Ba chúng tôi nhìn nhau, như thể người vừa nãy ở bệnh viện chửi mắng, đối đầu gay gắt không phải là cô ta.


Em trai thở dài, thất vọng nói:

“Tâm Kiều, chúng ta ly hôn đi.”


16.


Giang Tâm Kiều đứng sững người, kinh ngạc đến mức không thể phản ứng ngay được, một lúc sau bỗng òa lên khóc nức nở:

“Em cũng chỉ là vì tổ ấm nhỏ của chúng ta thôi! Anh lại đối xử với em như thế này sao!”


“Tổ ấm nhỏ thì phải dựa vào đại gia đình chứ! Chị gái bao năm vất vả bên ngoài, kiếm được bao nhiêu tiền đều góp cho đại gia đình này, mua nhà mua xe, còn giúp anh cưới vợ nữa. Giờ chị ấy tìm được hạnh phúc riêng, em còn dùng chuyện đó để uy hiếp phá hoại, anh thật sự quá thất vọng về em!”


Thấy em trai tôi đã quyết, Giang Tâm Kiều lại định dùng chiêu cũ để nắm giữ nó:

“Hà An Diệu, anh phải suy nghĩ kỹ, nếu ly hôn, em nhất định sẽ đem Nặc Nặc đi, lúc đó anh sẽ chẳng bao giờ được gặp con nữa đâu!”


Nghĩ đến con, em trai thoáng chùn lòng, nhưng ngay lập tức lấy lại lý trí:

“Anh sẽ kiện ra tòa để ly hôn, quyền nuôi Nặc Nặc anh sẽ cố hết sức giành lấy. Em không có việc làm, không có thu nhập, anh tin tòa sẽ phán xử công bằng. Dù có chuyện gì, ngay cả khi quyền nuôi con thuộc về em, anh vẫn có quyền thăm nom, em không thể cấm được.”


Thấy chiêu này không ăn thua, Giang Tâm Kiều khóc lóc, níu áo em trai, giọng đẫm nước mắt xin lỗi, nhưng em trai quay mặt đi, không lay chuyển.

Tôi không đành lòng nhìn Nặc Nặc còn nhỏ mà phải sống trong gia đình đơn thân, nhẹ nhàng khuyên:

“Em à, hai người nên bình tĩnh lại, suy nghĩ thật kỹ rồi hãy quyết định.”


Giang Tâm Kiều nghe lời khuyên của tôi không những không cảm kích mà còn mắng mỏ:

“Hà An Nghiên! Cô đừng giả tạo ở đây nữa! Sao lại nhiều người thương cô đến vậy? Còn tôi thì sao? Ở nhà mẹ đẻ bị ép phải về xin lỗi, ở nhà chồng bị mọi người khinh ghét, trong ngoài đều chẳng ra gì!”


Cô ta gào thét, điên cuồng gần như mất kiểm soát:

“Hà An Diệu, anh muốn ly hôn thì ly hôn, tôi không thèm để ý nữa!”

Rồi khóc nấc, đẩy tôi ra, lao ra khỏi nhà.


Em trai do dự muốn chạy theo, nhưng vừa bước chân ra đã thôi:

“Thôi, tính cách cô ta không sửa được, lần này không ly hôn thì sẽ có lần khác, đau dài còn không bằng đau ngắn.”


Nó như đã quyết tâm, thở dài rồi quay lại phòng ngủ.

Tôi mím môi, nhìn Hồ Bân một cái, rồi không cố gắng khuyên nữa.


Tài sản chung của em trai với Giang Tâm Kiều không nhiều, nên cô ta gần như chẳng được gì.

Ngày ly hôn, thấy cô ta có vẻ hơi hối hận, phân vân lưỡng lự, nhưng em trai cứng lòng, không cho cô ta cơ hội thay đổi ý định.


Nửa năm sau, tôi và Hồ Bân tổ chức đám cưới đúng như dự kiến. Đứng ở ngoài đón khách, tôi nhìn thấy Giang Tâm Kiều đứng lén lút ngoài cửa khách sạn.

Em trai ra gọi tôi đi dặm lại son phấn cũng nhìn thấy bóng dáng cô ta.


Tôi quan tâm hỏi:

“Không ra nói đôi lời sao?”

Em trai nhàn nhạt đáp:

“Chẳng có gì để nói cả, người không cùng chí hướng thì đừng nên đi chung đường. Nghe nói mẹ cô ta còn đang tìm người mới cho cô ta nữa.”


Tôi mỉm cười.

Chuyện này tôi biết rõ.

Mẹ Giang ra giá sính lễ một triệu tệ để “gả” con gái, nhưng thật ra chẳng ai dám nhận.


Nhưng những chuyện đó, giờ cũng chẳng còn liên quan đến chúng tôi nữa.

Đã đến nước này, thì tốt nhất là đôi bên đường ai nấy đi.

Con người không nên tham lam quá mức, nếu để dục vọng phát triển không kiểm soát, nó sẽ như quả cầu tuyết lăn xuống dốc càng ngày càng lớn.


Tôi khoác tay Hồ Bân bước vào lễ đường, mắt nhìn nhau cười tươi.

Trân quý hiện tại, thế là đủ rồi.


(Hoàn)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo