Em Gái Phản Diện Không Muốn Chết Yểu - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi xuyên vào một tiểu thuyết, trở thành thiên kim tiểu thư nhà giàu sẽ sớm chết yểu vì người anh trai phản diện chết quá sớm. Để sống sót, tôi quyết định cứu anh ấy khỏi con đường sai trái.

Anh trai đi đấu thầu, tôi giả vờ yếu đuối, đòi ôm.

Anh trai đi làm, tôi ngọt ngào nũng nịu.

Anh trai muốn yêu đương, tôi lập tài khoản phụ lên mạng yêu đương với anh ấy.

Tóm lại, tuyệt đối không để anh ấy và nam chính có bất kỳ xích mích nào.

Ngay khi tôi đang mừng thầm vì sắp sống sót đến đại kết cục, thiếu gia nhà đối thủ lại ôm kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống tìm tới tận cửa:

“Thẩm Vọng Tu, tôi mới là anh ruột của Thẩm Kiều Kiều!”

Tôi quay sang nhìn Thẩm Vọng Tu đang ngồi cạnh mình, dịu dàng đút trái cây cho tôi.

Anh ấy lấy từ ngăn kéo ra một tờ báo cáo huyết thống cũ kỹ:

“Tôi biết từ lâu rồi.”

“Thì sao chứ? Không có quan hệ máu mủ thì càng tốt. Như vậy con bé mới có thể ở bên tôi cả đời.”

“Em nói đúng không, em gái ngoan của anh?”

1.

Hôm đó Thẩm Vọng Tu lại chuyển cho tôi một triệu, dặn tôi hôm nay cứ thoải mái tiêu xài, anh ấy phải đi bàn một vụ làm ăn lớn, không thể đưa tôi theo.

Tôi nhìn vào tài khoản ngân hàng với mười con số, toàn bộ là Thẩm Vọng Tu cho tôi trong suốt hai năm xuyên sách này.

Nhưng tôi lại chẳng thấy vui chút nào.

Bởi vì, một người vừa có sắc đẹp vừa có tiền như tôi… Chỉ là một nhân vật pháo hôi chết yểu bị lướt qua trong cốt truyện chính.

Tiền tiêu mãi không hết, nhưng mạng sống thì chẳng phải của tôi.

Tôi chỉ đọc được phần giới thiệu của quyển sách này. Trong toàn bộ câu chuyện, tôi chỉ xuất hiện đúng hai dòng. Vậy mà ông anh trai phản diện hay gây chuyện với nam chính lại sống đến tận cuối truyện.

Tại sao chứ?

Thế là tôi càng ra sức nũng nịu quấn lấy anh ấy, rảnh là bám dính không rời, tuyệt đối không cho anh ấy có cơ hội đụng mặt với nam chính.

Ai ngờ, chỉ vì hôm nay tôi ngủ nướng một chút… Mà anh ấy đã lén chuồn đi!

Cứu tôi với! Trời sập rồi! Mạng tôi tiêu rồi!

Tôi lập tức nhảy khỏi giường, gọi tài xế lái xe đi tìm Thẩm Vọng Tu, thậm chí còn chẳng kịp mang giày.

Anh ấy đang tham gia một buổi đàm phán thương mại quốc tế tại khách sạn năm sao mà anh ấy hay lui tới. Tôi chạy chân trần tới đó, vừa chạy vừa gọi điện cho thám tử riêng của mình.

“Tiểu thư, cô đoán đúng rồi. Gia tộc họ Chu cũng có hứng thú với thương vụ này. Đàm phán với Tổng giám đốc Thẩm xong, người tiếp theo họ sẽ gặp chính là Chu Thời An.”

Chu Thời An — nam chính của thế giới này!

Thẩm Vọng Tu lại đụng độ với thiếu gia nhà họ Chu. Hễ tôi không có mặt, hai người họ nhất định sẽ xảy ra xung đột. Nếu có thể, tôi thật sự muốn trói Thẩm Vọng Tu bên cạnh mình mãi mãi.

Khi tôi đến nơi, anh ấy đã bàn xong với đối tác. Chu Thời An đang đứng cạnh anh ấy bên cửa sổ sát đất, hai người mặt đối mặt như đang giằng co, rõ ràng không phải đang trò chuyện vui vẻ.

Tôi vội vàng chạy tới, kéo tay Thẩm Vọng Tu lại.

“Anh ơi, sao anh ra ngoài mà không nói với em một tiếng, Kiều Kiều nhớ anh chết đi được.”

Một kéo, hai ôm — từng động tác đều thành thói quen đến đau lòng.

2.

Thẩm Vọng Tu nhìn tôi một cái, sau đó bế tôi lên theo kiểu công chúa.

“Em sao lại không mang giày?” 

Anh ấy hỏi tôi.

Tôi bĩu môi, ánh mắt ngân ngấn nước: “Tại vì em nôn nóng muốn gặp anh quá mà.”

Xuyên sách hai năm, tôi đã luyện được kỹ năng diễn xuất đạt trình ảnh hậu.

Gương mặt lạnh lùng, mang theo vẻ tức giận mơ hồ của Thẩm Vọng Tu trong chớp mắt tan biến sạch, chỉ còn lại sự lo lắng và hạnh phúc khi được người khác cần đến.

“Kiều Kiều nhà anh đúng là dính người ghê!” 

Anh ấy cười, nói.

Không dính làm sao được, không dính thì anh ấy lại đi gây chuyện với nam chính mất — tôi thầm gào lên trong lòng.

Đứng cạnh, Chu Thời An thấy màn tương tác của chúng tôi thì không nhịn được tặc lưỡi.

“Biết thì còn tin là anh em, không biết lại tưởng hai người đang yêu nhau ấy chứ.” 

Hắn thốt lên với vẻ khinh thường.

Biểu cảm của hắn chán ngán gần như viết thẳng chữ “không thể nhìn nổi” lên mặt.

Thẩm Vọng Tu gật nhẹ đầu về phía hắn, gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo và đắc ý.

“Không phục à? Không phục thì bảo mẹ cậu sinh cho cậu một đứa em gái đi.” 

Nói xong, anh ấy bế tôi rời đi.

“Ai nói tôi không có em gái! Tôi có em gái, chỉ là lúc nhỏ bị lạc thôi! Đợi tôi tìm được con bé rồi, đảm bảo khiến cậu ghen chết luôn, em gái tôi còn dính người hơn ấy chứ!”

Chu Thời An đứng ngẩn tại chỗ, vừa rối loạn vừa không quên hét lớn với theo bóng lưng hai chúng tôi rời đi.

Hắn bị chọc tức đến mức phá phòng thật rồi.

Nhưng Chu Thời An là nam chính đấy! Bị chọc đến mức này, không biết có trả thù bằng cách chèn ép công ty của Thẩm Vọng Tu không nữa…

Càng nghĩ tôi càng thấy sợ, thế là về đến nhà liền bảo người chuẩn bị một món quà gửi tới Chu gia.

Tôi còn viết thêm một tấm thiệp:

[Anh Thời An, nếu anh muốn có em gái, Kiều Kiều có thể nhận anh làm anh trai mà. Đừng giận nữa nhé.]

Thế nhưng món quà tôi vất vả chuẩn bị lại chưa kịp gửi đi… Vì bị Thẩm Vọng Tu phát hiện mất rồi.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo