Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng rất tối, chỉ có một chút ánh trăng từ khe hở rèm cửa chưa kéo kín chiếu vào, soi sáng thân thể em gái đang khẽ run rẩy dưới chăn.
"Em đang làm gì vậy!"
Tôi "bụp" một tiếng, bật đèn điện bên cạnh cửa, sợ đánh thức cha mẹ ở phòng bên cạnh, đè thấp giọng trách mắng.
Thân thể em gái đột nhiên cứng đờ.
"Diệp Trừng, em dậy cho chị, đừng có giả chết."
Tôi đầy vẻ kinh ngạc, vươn tay ra vén chăn của nó.
Nhưng lại bị em gái từ đầu bên kia nắm chặt.
Vẻ mặt nó tức giận.
"Diệp Lan, chị bị bệnh à, nửa đêm không ngủ, chạy vào phòng em làm gì?"
Thái dương tôi giật giật
"Chị làm gì sao? Em phát ra tiếng lớn đến mức chị đứng ngoài cửa cũng nghe thấy."
Lời vừa dứt, em gái kinh ngạc bịt miệng.
"Chị, chị đang nói gì vậy, em vừa rồi chỉ là gặp ác mộng thôi mà. Chị sẽ không... Nghĩ sai đâu chứ?"
Nhìn thấy vẻ mặt trêu chọc của em gái, tôi sững sờ.
Hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi nhìn thấy và âm thanh nghe được, đột nhiên cảm thấy cách giải thích này cũng hợp lý.
Cũng đúng, em gái mặc dù đã trưởng thành, nhưng nó dù sao cũng vừa tròn mười tám tuổi, đang học lớp mười hai.
Áp lực học lại lớn như vậy, trong nhà quản cũng rất nghiêm.
Cho dù bây giờ nó đang mặn nồng với người mẫu trong trung tâm thương mại, cũng không thể thật sự làm chuyện đó với ma-nơ-canh được chứ?
Vừa nghĩ đến người mẫu ma-nơ-canh kia, tôi lại không nhịn được nhắc nhở một câu.
"Em tốt nhất là nên biết mình đang làm gì, Bạch Hoa rốt cuộc cũng chỉ là một ma-nơ-canh, đồng hành về mặt tinh thần thì được, làm chuyện quá đáng thì không được."
Bạch Hoa, là em gái theo đặc điểm bên ngoài của anh ta mà đặt tên.
Quả nhiên, nhắc đến Bạch Hoa giống như giẫm phải đuôi của em gái, hô hấp của nó lập tức trở nên dồn dập, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác.
"Cút ra ngoài."
Em gái rất chán ghét tôi bôi nhọ "người yêu" của nó.
Tôi lạnh mặt đứng dậy, đóng cửa rời đi.
Sáng hôm sau, tôi ngồi xe buýt đường dài từ trong thôn đến trung tâm thương mại lớn nhất trong trấn.
Mặc bộ quần áo công nhân vệ sinh, bắt đầu làm việc.
Mấy năm đại học này, tôi lợi dụng tất cả thời gian nghỉ và thời gian rảnh rỗi làm thêm, để giảm bớt gánh nặng nuôi tôi của gia đình.
Nhìn thấy còn nửa năm nữa là tốt nghiệp, không có cha mẹ làm chỗ dựa, đến lúc đó tôi tìm việc thuê nhà nhất định lại là một khoản chi tiêu.
Cho nên kỳ nghỉ đông này tôi cũng không rảnh rỗi, vừa về quê đã tìm một công việc làm thêm trong trung tâm thương mại, trở thành nhân viên vệ sinh trẻ tuổi nhất.
Vừa quá nửa buổi sáng, tôi lại ở cửa hàng thời trang đường phố ở tầng ba nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.