Em gái tôi yêu một người mẫu ma-nơ-canh trong trung tâm thương mại. - Chương 12

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Lại không biết qua bao lâu, trong bóng tối, tôi bị một trận thở dốc dồn dập kéo ra khỏi giấc mơ.


“Ưm, đừng, đừng…”


“Bạch Hoa, em sai rồi, oa oa oa, những gì em nói đều là thật, em nguyện ý, em nguyện ý gả cho anh!…”


Tôi lập tức giật mình tỉnh giấc, lặng lẽ ngồi dậy.


Không thể đánh thức Diệp Trừng, tôi đưa tay nhẹ nhàng giúp nó điều hòa hơi thở.


Rất nhanh, tiếng nức nở của Diệp Trừng càng ngày càng nhỏ, hô hấp cũng dần dần ổn định.


Ngay khi tôi chuẩn bị nằm xuống, bên ngoài cửa sổ xẹt qua một bóng đen quỷ dị.


Trong lòng tôi giật thót, nhìn kỹ lại, đã không còn gì nữa.


Trời sáng rồi, em gái run rẩy hồi tưởng lại giấc mơ tối qua.


“Bạch Hoa muốn em chuẩn bị sính lễ, ba ngày sau sẽ cử hành âm hôn của chúng em. Địa điểm ở ngôi miếu hoang phế ở ngoại ô phía đông thành phố. Hắn còn nói sẽ thác mộng cho người nhà hắn ngày mai đưa sính lễ tới.”


Trình Dương hôm nay mang đến một bản chi tiết về quy trình âm hôn, nghe Diệp Trừng kể lại, anh ta lập tức bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ cho mỗi người chúng tôi một cách có trật tự.


Ngày hôm sau, ba mẹ mang sính lễ Bạch Hoa cho từ ngoại ô phía đông thành phố về, mắt trợn tròn.


“Gặp người bên nhà trai rồi, họ cho hai mươi vạn, nói còn ba mươi vạn, đợi sự việc thành công rồi sẽ thanh toán.”


Ba tôi ôm một bọc vải đen căng phồng trong lòng, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng không che giấu được.


Mẹ cố nén khóe miệng đang cong lên điên cuồng, nhìn Trình Dương đang đo người cho em gái và làm người giấy.


“Aiya, thật sự làm khổ Tiểu Trình rồi, đợi chuyện này kết thúc, dì sẽ lì xì cho cháu một phong bao lớn!”


Trình Dương cũng không ngẩng đầu, cười nhẹ một tiếng.


“Chuyện nhỏ thôi.”


Ba ngày sau, tất cả chúng tôi đều dậy sớm.


Nhưng vừa thấy sắp xuất phát, nữ chính lại mãi không chịu ra khỏi phòng.


Mọi người đều sốt ruột, bên ngoài gọi mãi cũng không thấy ai trả lời.


Mẹ lục tung tủ lấy chìa khóa dự phòng xông vào phòng, liền thấy Diệp Trừng đang nằm thẳng đơ trên giường hôn mê bất tỉnh.


“Trừng Trừng!”


Mẹ căng thẳng vỗ vào mặt em gái.


Diệp Trừng cuối cùng yếu ớt mở mí mắt, vừa định há miệng nói chuyện, trong miệng đã trào ra bọt trắng.


Ba nhanh mắt phát hiện vỏ xoài trong thùng rác, vội vàng bước lên cõng Diệp Trừng lên lưng.


“Con bé thối này nhất định là tối qua ăn vụng xoài bị dị ứng rồi, ta đưa nó đến bệnh viện trước, mọi người cứ đi trước đi!”


Nói xong, họ lao ra khỏi cửa.


Ba người chúng tôi nhìn nhau, cũng chỉ có thể tạm thời dùng ngựa chết chữa bệnh cho ngựa sống, đi đến ngoại ô phía đông thành phố trước.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo