Em gái tôi yêu một người mẫu ma-nơ-canh trong trung tâm thương mại. - Chương 17

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi giơ chiếc cưa điện vẫn đang hoạt động, cười tà ác làm bộ muốn lao về phía Diệp Trừng.


Diệp Trừng thét chói tai theo bản năng kéo mẹ chắn trước mặt mình.


Nhìn thấy cưa điện gần trong gang tấc, mẹ sợ đến run cả chân, bà ta hét lớn.


“A a a, mau bắt cô ta lại! Chúng ta nhiều người, hôm nay nhất định không thể để Diệp Lan trốn thoát! Hôm nay nhất định phải chôn sống cô ta!”


Dù sao tiền sính lễ, bà ta chết cũng không trả lại, 50 vạn này bà ta nhất định phải có được!


Đám người đang ngây người xem náo nhiệt cuối cùng cũng hoàn hồn, họ liếc mắt ra hiệu cho nhau.


Trong chốc lát, người cầm xẻng sắt, người nhặt được gậy tre trong rừng trúc gần đó, đều tụ tập lại, chuẩn bị xông lên.


Tôi cầm cưa điện vung loạn xạ, nhưng không hề hoảng hốt, ngược lại lại cười thành tiếng.


“Không phải chứ không phải chứ? Các người thật sự cho rằng tôi chỉ có một mình sao?”


Vừa dứt lời, một nhóm cảnh sát mặc áo vest, cầm súng từ sâu trong rừng hiện ra, trong nháy mắt bao vây đám người sắp vây công tôi.


“Đừng nhúc nhích! Bỏ vũ khí xuống!”


Khoảnh khắc âm thanh thiên đường vang lên, cuối cùng tôi đã hoàn toàn buông bỏ phòng bị.


Tắt cưa điện, tôi run rẩy tháo mặt nạ chống bụi, lặng lẽ lau đi những vệt nước mắt còn sót lại trên mặt.


Do tình tiết nghiêm trọng, và bằng chứng xác thực.


Ngoại trừ tôi, tất cả mọi người đều bị tạm giam vào đồn cảnh sát, để chờ điều tra và kết án cụ thể.


Trước khi rời khỏi đồn cảnh sát, tôi xin gặp Diệp Trừng một lần nữa.


Đôi mắt vốn đã u ám hơn rất nhiều của cô ta, lại đột nhiên bùng lên ngọn lửa khi nhìn thấy tôi.


“Quá ngây thơ.”


Khóe miệng cô ta nhếch lên một nụ cười nham hiểm.


“Mày thật sự cho rằng mày có thể sống yên ổn, sau này có một cuộc sống tốt đẹp sao?”


Diệp Trừng nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt cô ta tràn đầy sự điên cuồng và ngạo mạn, không hề có sự sợ hãi có thể phải đối mặt với án phạt.


“Cho dù ba mẹ tao vì tội giết người chưa thành bị kết án mười năm tám năm, tao nhiều nhất cũng chỉ là đồng phạm thôi, ngồi tù một hai năm là cùng. Nhưng Diệp Lan mày thì sao? Haha, sợ là không sống quá bốn mươi chín ngày đâu.”


Sắc mặt tôi hơi biến đổi, giọng nói căng thẳng.


“Bốn mươi chín ngày? Diệp Trừng, mày có ý gì?”


“Có ý gì?” 


Diệp Trừng phì cười thành tiếng.


“Diệp Lan, mày đoán xem, Bạch Hoa, ồ không, Trình Hoa tối nay không đợi được tân nương đến bái đường, sẽ như thế nào? Đương nhiên chỉ có thể cưỡng ép mày giao hợp với hắn bốn mươi chín đêm, sau đó đưa mày vào ở trong phòng tân hôn thôi.”


Nhìn khuôn mặt ghê tởm của Diệp Trừng, tôi đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.


“Hô, chỉ có thế thôi à? Cứ tưởng chuyện gì lớn.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo