Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tất cả những lo lắng dường như đã thành sự thật, tôi trừng lớn mắt, như bị sét đánh, nắm lấy cánh tay em gái.
"Diệp Trừng, em nói vậy là có ý gì?"
Em gái bị tôi dọa sợ, nó thét chói tai, hất tay tôi ra.
"A! Chị theo dõi tôi à! Ai cho chị nghe lén!"
"Có phải mỗi tối em đều mơ thấy mình đang hẹn hò với Bạch Hoa không? Trả lời chị!"
Đối diện với ánh mắt vừa giận dữ vừa kinh sợ của tôi, em gái chột dạ đảo tròng mắt.
"Thì sao? Em và Bạch Hoa là bạn trai bạn gái, trong mơ, hẹn hò không được sao? Diệp Lan, mày đừng ỷ vào mình lớn tuổi thì nhiều chuyện! Chị là con chó độc thân vạn năm, chẳng phải là ghen tị khi thấy emyêu đương sao?"
Nói chuyện, lông mi như chân ruồi của nó loạn bay, đầy mặt phấn rôm trắng bệch rớt xuống.
"Được rồi, mặc kệ em, em tự cầu phúc đi."
Tôi cười lạnh, cầm chổi quay người bỏ đi.
Sau lưng, Diệp Trừng còn đang bất mãn oán giận.
"Xui thật, tâm trạng hẹn hò đều bị phá hỏng rồi! Phiền chết đi được!"
Trước khi hoàn toàn ra khỏi tầm mắt của Diệp Trừng, tôi đột nhiên có cảm giác, quay người lại, nhìn về phía cửa sổ trưng bày người mẫu nam toàn thân được phun sơn trắng sáng bóng kia.
Trong trung tâm thương mại người đến người đi, người mẫu nam vẫn lặng lẽ đứng sau kính, tùy thời nghênh đón ánh mắt hoặc đánh giá hoặc phán xét của bất kỳ ai.
Trong lúc mơ hồ, đôi môi trắng bệch mà cứng ngắc của anh ta dường như nhếch lên một chút.
Đồng tử tôi co rút lại.
Từng mảng lớn da gà trong nháy mắt từ sau gáy lan đến toàn thân tôi.
Từ trung tâm thương mại tan làm về nhà, tôi vừa đi đến cửa, liền nghe thấy tiếng tranh cãi của mẹ và em gái.
"Thật sự là càng lớn càng không nghe lời! Con rể của chú Lưu của mày đang làm việc trong cục giáo dục đấy! Nói không chừng có thể sắp xếp cho mày chuyện thi đại học! Mày mau dọn phòng ra cho người ta ở một đêm!"
Em gái trừng mắt với mẹ như nhìn kẻ thù, nghểnh cổ lên mà gào thét.
"Để anh ta ở phòng của mẹ không được sao? Ở phòng của Diệp Lan không được sao? Vì sao cứ nhất định phải ở phòng của con! Vì sao!"
Chú ý đến tôi trở về, mẹ lén lén liếc tôi một cái, vội vàng kéo em gái nói nhỏ.
"Đồ ngốc! Đương nhiên là phải cho người ta xem phòng tốt nhất! Phòng của chị mày như vậy, sao có thể để người ta ngủ được?"
Nhưng em gái căn bản không hiểu nổi cái lí này, nó tức giận đẩy mẹ ra, chạy vào phòng khóa cửa lại, mặc cho mẹ tôi gõ cửa bên ngoài.