Gả Cho Tam Lang - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Khi tư thục tan học, ta đã đánh nhau với Giang Trúc Lan một trận.

Nguyên nhân là con diều nàng ta tự tay làm bị hỏng, nàng ta liền đổ vấy lên đầu ta.

Nàng ta đuổi theo ta từ trong học đường ra đến tận cổng lớn.

Lại còn dùng con diều rách chọc vào lưng ta, kết quả vướng vào tóc ta.

Ta bảo nàng ta buông tay, nàng ta cứ khăng khăng bắt ta phải thừa nhận là ta làm rách.

Ta ôm lấy sau gáy đang đau nhức vì bị giật tóc, trong cơn tức giận, ta cố sức quay người, đạp Giang Trúc Lan ngã lăn ra đất.

Giang Trúc Lan đau đớn, thừa lúc ta gỡ mớ tóc rối dính vào diều, nàng ta liền đẩy ta một cái.

Nàng ta còn mắng ta là "đồ con hoang không có giáo dưỡng".

Lửa giận bốc lên đầu, ta mặc kệ tóc tai, nhịn đau, cầm con diều rách xông lên giáng cho Giang Trúc Lan hai cái tát.

Nha hoàn và tiểu đồng của hai bên vội vàng xông lên tách bọn ta ra.

Giang Trúc Lan lại vừa khóc lại ầm ĩ, ta lại quay đầu tìm trong hòm sách một cái kéo, một nhát cắt đứt, ném trả con diều cùng với lọn tóc đứt cho Giang Trúc Lan.

"Làm ra xấu xí như vậy, ngươi tưởng ai thèm đi phá cái con diều rách của ngươi! Trả ngươi đó."

Nói xong, ta tiêu sái quay lưng đi, nhưng lại nhìn thấy dưới bóng cây không xa, Giang tam lang Giang Trúc Nghiễn đang khoanh tay đứng xem, không biết đã xem được bao lâu rồi.

---

Đợi khi ta rảo bước đến trước xe ngựa của mình, không kìm được quay đầu nhìn lại.

Vừa vặn thấy đám đông tản ra, Giang Trúc Nghiễn nhặt con diều rách lên cầm trong tay, sau đó mới đi đỡ Giang tiểu muội.

Không hiểu sao có cảm giác như bị người ta nắm được nhược điểm, ta rụt cổ lại, chui vào xe ngựa.

Trưởng tẩu Đỗ Như Huệ vẫy tay bảo ta ngồi xuống.

"Hôm nay về trễ vậy, có phải bị học cứu giữ lại hay không?"

"Không có, ta nói chuyện vài câu với người ta."

"Kết giao bạn bè là chuyện tốt, giờ đây tẩu tử có thể thật lòng qua lại cũng chỉ có mấy vị bạn thân năm xưa."

Ta gật đầu đồng ý.

Trưởng tẩu như mẫu.

Năm ta năm tuổi, phụ thân ta cờ b.ạ.c nợ nần chồng chất, không trả nổi, liền bán mẫu thân ta vào thuyền hoa.

Mẫu thân không chịu nhục, liền nhảy sông, đợi khi vớt lên, t.h.i t.h.ể đã cứng đờ.

Bọn cho vay nặng lãi ép quá, phụ thân ta còn muốn bán ta.

Ca ca mười lăm tuổi liền dắt ta bỏ trốn.

Vì còn nhỏ, đi ăn xin cũng không tranh giành được với người khác, sau này gặp một vị đại sư phụ xuống núi hóa duyên, ca ca liền dắt ta theo đại sư phụ hóa duyên.

Đại sư phụ pháp hiệu Viên Thông, nghe kể về cảnh ngộ của bọn ta, liền dạy ca ca võ công, dạy ta ngồi đất học chữ.

Sau này đại sư phụ còn bảo ca ca đi Đông Hải đầu quân, còn ta thì tìm một làng chài gần đó để an cư lạc nghiệp.

May mắn thay, mười ba năm sau, ca ca dẹp loạn thủy phỉ có công, từng bước được thăng chức.

Năm ngoái được điều về kinh, làm quan kinh thành.

Từ khi tẩu tử qua cửa, ta liền do tẩu ấy quản lý, tẩu tử thề sẽ biến ta thành danh môn thục nữ, đặc biệt để bụng đến ta.

Tẩu ấy thấy ta lên xe, liền đưa tay vuốt phẳng những nếp nhăn trên quần áo của ta.

Ngẫu nhiên nói vài chuyện phiếm, lúc này mới nghiêm túc nói:

"Muội phải chuẩn bị tâm lý trước, ca ca của muội đang giúp muội nghị thân."

Ta không để tâm lắm, nam lớn lấy vợ nữ lớn gả chồng, tất cả đều do ca ca và tẩu tử làm chủ.

Ai ngờ ta vừa cầm trà lên uống một ngụm, lại nghe tẩu tử tiếp tục nói:

"Nói là Giang tam lang Giang Trúc Nghiễn."

"Phụt!" Ta phun hết ngụm trà ra ngoài.

Mặt đầy kinh hồn bạt vía: "Thật ư?"

Trưởng tẩu lấy khăn giúp ta lau khóe miệng.

"Từ từ thôi, gấp cái gì? Đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, khuê nữ uống trà đừng uống đầy quá, phải nhấp từng ngụm nhỏ."

"Tẩu tử mau nói đi, thật sự là nghị thân với Giang tam lang sao?"

Thấy tẩu tử gật đầu.

Lòng ta tức khắc như tro tàn.

Sớm biết vậy, vừa nãy ta đã không đánh nhau với Giang tiểu muội ngay trước mặt Giang tam lang rồi.

Trưởng tẩu tưởng ta lo lắng, an ủi nói: "Muội đừng sợ, Giang tam lang là người ôn hòa lễ độ nhất."

Trong lòng ta nghĩ: Giang Trúc Nghiễn ngọc thụ lâm phong, tính tình ôn hòa, tiếng tốt vang khắp kinh thành.

Nhưng ta lại đánh muội muội của hắn ngay trước mặt hắn, ngang ngược, tàn bạo, thử hỏi, ai lại bằng lòng cưới một con cọp cái cơ chứ?

Ta là lo lắng hắn sợ hãi đó...

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo