Giáo Viên Chủ Nhiệm Hay Bồ Nhí Trá Hình - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Con gái tôi đi học về muộn hơn mọi ngày, mắt còn hoe đỏ.


Tôi gặng hỏi mãi, con bé mới ấp úng cất lời.


"Mẹ ơi, các bạn trong lớp đều nói con là đồ nghèo kiết xác, con không muốn đi học nữa đâu..."


Tôi sững sờ. Vợ chồng tôi đều là doanh nhân, điều kiện gia đình có thể coi là sung túc. Dù bình thường chúng tôi dạy con sống khiêm tốn, không phô trương, nhưng cũng không đến mức bị người ta nói là nghèo kiết xác chứ.


Tôi đang định tìm cô giáo chủ nhiệm hỏi cho ra lẽ thì cô ta đã nhắc đến tôi trong nhóm.


Cô ta còn gửi một cái bảng thống kê dài ngoằng, liệt kê tên tất cả học sinh trong lớp, bên cạnh là những con số một, hai nghìn, thậm chí là bốn, năm nghìn tệ, còn tên của Điềm Điềm thì bị xếp ở dưới cùng.


[Phụ huynh em Hứa Điềm, đây là bảng thống kê quyên góp cứu trợ thiên tai lần trước. Nhà khác ít nhất cũng là một nghìn tệ, sao đến lượt nhà mình lại chỉ có 100 tệ vậy?]


Tôi nhíu mày, vội vàng trả lời.


[Thưa cô Trương, việc quyên góp do nhà trường đơn phương tổ chức thế này có quy định mức tối thiểu hay sao ạ?]


Câu nói này vừa được gửi đi, nhóm phụ huynh đang im phăng phắc bỗng chốc sôi sục trở lại.


[Nói nghe hay thật đấy, quyên góp cho vùng bị nạn là chuyện quan trọng như vậy, không phải càng nhiều càng thể hiện được tấm lòng nhân ái hay sao?]


[Đúng vậy, ngày thường cô Trương vất vả dạy dỗ con em chúng ta như thế, chúng ta quyên góp càng nhiều không chỉ thể hiện được phẩm chất đạo đức của lớp mà còn giúp cô Trương được nở mày nở mặt trong đại hội tuyên dương. Có người đến điều này cũng không hiểu à?]


[Tôi ủng hộ phụ huynh em Ngô. Có vài vị phụ huynh đã keo kiệt thì thôi, đến cả việc quan trọng như thể hiện lòng nhân ái cũng kéo chân người khác.]


[Theo tôi thì nên lấy một nghìn tệ làm chuẩn. Có những người bình thường không lên tiếng thì thôi, đến lúc quan trọng vừa nghèo vừa không hợp tác, đúng là không biết điều.]


Tôi để ý kỹ, mấy người này đều là phụ huynh của những đứa trẻ quyên góp nhiều nhất.


Con cái họ bình thường học hành chẳng ra sao, mỗi lần công bố bảng xếp hạng là lại im như thóc, bây giờ có vẻ như khó khăn lắm mới chộp được cơ hội để vênh mặt, từng người một cứ bám lấy câu nói của tôi mà đáp trả, chẳng khác nào mấy con gà chọi.


Thấy vẻ mặt tôi đăm chiêu, dường như Điềm Điềm đoán được tôi đang xem gì, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng.


"Mẹ ơi, con thấy mình tệ quá... Có phải con là người không có lòng nhân ái không mẹ?"


2


Lòng tôi chùng xuống, vội đặt điện thoại xuống và dịu dàng dỗ dành con.


"Tại sao Điềm Điềm lại nghĩ vậy? Ở trường đã xảy ra chuyện gì, con kể cho mẹ nghe được không?"


Điềm Điềm khóc nấc lên, mãi một lúc lâu sau mới kể rõ được ngọn ngành.


Hóa ra sau khi tan học, cô giáo chủ nhiệm đã giữ con bé ở lại một mình và cho nó xem rất nhiều hình ảnh về thảm họa.


"Em xem các bạn nhỏ ở vùng thiên tai thảm thương thế nào kìa! Còn em thì được hưởng điều kiện tốt mà bố em mang lại, được học trường tiểu học trọng điểm, được mặc áo len lông cừu, thế mà đến lúc có thể đóng góp sức mình thì lại chỉ bỏ ra 100 tệ?"


"100 tệ thì làm được gì, mua được vài thùng mì tôm à? Hay là hai bộ quần áo cũ thanh lý?"


"Bình thường mẹ em dạy em như thế à? Muốn em trở thành một đứa súc vật máu lạnh, không có sự đồng cảm sao? Đúng là đồ đàn bà nội trợ không tim không phổi!"


"Coi chừng bố em thấy đạo đức em tồi tệ, sẽ ly dị mẹ em rồi bỏ rơi em đấy!"


Tôi choáng váng. Cô giáo chủ nhiệm tên là Trương Hải Lâm, tuy chỉ là một cô gái trẻ chưa đầy ba mươi nhưng bình thường trong nhóm lớp tỏ ra khá đáng tin cậy. Tôi thật sự không thể ngờ cô ta lại có thể nói những lời cay nghiệt như vậy với một đứa trẻ.


Huống hồ đây chỉ là chuyện nhỏ như việc quyên góp ở trường. Lúc đó tôi chỉ tiện tay đưa cho Điềm Điềm 100 tệ, nghĩ rằng chỉ là cho có lệ chứ không hề để tâm.


Dù sao thì phần lớn hơn tôi đã quyên góp từ trước rồi.


Không ngờ hành động đó lại đổi lấy một màn bắt cóc đạo đức và thao túng tâm lý thế này.


Hơn nữa, tôi luôn có cảm giác cô ta có một sự thù địch ngấm ngầm đối với tôi.


Cơn giận bốc lên đầu, tôi cố nén lòng dỗ Điềm Điềm vào phòng, sau đó mở giao diện trò chuyện và nhắn tin riêng cho cô chủ nhiệm.


[Cô giáo, những lời cô nói với con gái tôi là có ý gì?]


[Chỉ là một lần quyên góp thôi mà, có cần phải sỉ nhục một đứa trẻ như vậy không? Cô như thế mà cũng được gọi là giáo viên chủ nhiệm sao?]


[Tôi có quyền yêu cầu cô ngày mai phải xin lỗi con gái tôi trước cả lớp!]


Phía bên kia liên tục hiện dòng chữ "đang nhập...", tôi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để phản bác lại cô ta.


Nhưng tôi không ngờ, cô ta lại chụp màn hình cuộc trò chuyện và đăng thẳng lên nhóm phụ huynh.


[Có lẽ một số phụ huynh thường không để ý tin nhắn trong nhóm, không hiểu quy tắc của tôi. Các vị phụ huynh nghe cho rõ đây, dù có chuyện gì cũng không được phép nhắn tin riêng cho tôi, như vậy sẽ khiến các phụ huynh khác nghĩ thế nào?]


[Huống hồ đây lại là chuyện quyên góp, sao nào, phụ huynh em Hứa Điềm chột dạ rồi à? Không dám lớn tiếng trong nhóm nữa sao?]


Cả nhóm lại như ong vỡ tổ, không ai truy cứu nội dung cuộc trò chuyện mà chỉ tập trung vào hành vi của tôi để châm chọc, mỉa mai.


Tôi tức đến run cả người.


Đúng lúc này, chồng tôi về đến nhà.


3


Hứa Vĩ Minh thấy mặt tôi sa sầm, liền nhẹ nhàng bước tới vỗ về tôi.


"Vợ sao thế? Trề môi đến treo được cả chai nước rồi kìa. Điềm Điềm ở trường gây chuyện à?"


Tôi vội đưa điện thoại cho anh ta xem.


"Anh xem đi, cô giáo chủ nhiệm này quá đáng thật! Em muốn chuyển lớp cho con gái!"


Nhưng anh ta, người vốn luôn chiều chuộng tôi, lại thờ ơ đặt điện thoại xuống.


"Chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà phải chuyển lớp sao? Thủ tục rắc rối lắm đấy."


Tôi nhướng mày, cảm thấy anh ta có chút khác biệt so với hình tượng người chồng, người cha mẫu mực thường ngày.


"Chuyện nhỏ? Con gái bị mắng đến phát khóc rồi kia kìa!"


"Thôi được rồi vợ, nếu cô giáo không hài lòng thì ngày mai chúng ta quyên góp thêm vài nghìn nữa là được chứ gì, xem còn ai nói được gì nữa."


"Đây không phải là vấn đề tiền bạc! Đây là..."


"Hơn nữa, chuyện này em làm cũng không đúng. Trước đây em nhiệt tình mang mấy chục vạn tiền vật tư đến tận vùng thiên tai, sao lần quyên góp này lại chỉ đưa 100 tệ? Đã làm thì đừng sợ người ta nói chứ."


Tôi cảm thấy thật nực cười, còn muốn phản bác lại thì Hứa Vĩ Minh đã xoa xoa vai, nói mình mệt rồi và đi thẳng vào phòng ngủ nằm xuống, không thèm ngoảnh lại.


Nhìn thái độ thản nhiên của anh ta, tôi có chút hoang mang.


Lẽ nào thật sự là tôi đang làm quá mọi chuyện lên?


Lúc này Điềm Điềm đã nín khóc, con bé cũng nghe thấy cuộc tranh cãi của chúng tôi, lặng lẽ ra khỏi phòng và kéo áo tôi.


"Mẹ ơi, mẹ đừng cãi nhau với bố nữa. Mai con đến trường nộp thêm tiền nhé, con sẽ dùng tiền tiêu vặt tiết kiệm của con..."


Nói xong, con bé còn lấy ra con heo đất mà nó dành dụm bấy lâu, bên trong chắc cũng được khoảng ba đến năm trăm tệ.


Lòng tôi đau như cắt, tôi ngồi xổm xuống ôm chầm lấy con, trong lòng càng thêm kiên định.


Không, tôi không sai, và Điềm Điềm cũng không sai.


Tôi nhất định phải tìm cách đòi lại công bằng cho con bé.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo