Giữ Giới Giỏi Đến Đâu? - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1


Dì Cố lén lút tìm tôi, nói nhỏ như đang bàn chuyện quốc gia đại sự: "Hâm Hâm, dì có chuyện muốn nhờ cháu giúp."


Thấy mẹ và dì Cố nghiêm túc như vậy, tôi cũng vội vàng ngồi ngay ngắn lại: "Dì cứ nói đi, trừ việc vay tiền ra thì chuyện gì cũng được."


Dì Cố là bạn thân kiêm hàng xóm của mẹ tôi.


"Chuyện là thế này, A Hoán nhiều năm rồi không có bạn gái, ngoài cháu ra thì cũng chẳng có bạn nữ nào khác."


"Dì hơi lo có phải thằng bé này cong rồi không, nên muốn nhờ cháu..."


Lục Hoán là con trai của dì Cố.


Tôi chớp mắt, lập tức hiểu ra: "Muốn cháu quyến rũ anh ấy? Xem anh ấy có thích con gái không?"


Dì Cố ngại ngùng gật đầu.


Từ nhỏ đến lớn, dì Cố luôn đối xử với tôi rất tốt.


Mỗi lần tôi bị mẹ đánh, dì ấy luôn đứng ra che chắn cho tôi.


Bài kiểm tra toán tám điểm của tôi cũng là do dì Cố bí mật ký tên giúp.


Thế là tôi vỗ ngực cam đoan: "Dì Cố yên tâm, cháu nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, dù lên non xuống biển cũng không thoái thác."


"Con gái, mẹ và bố, cùng dì Cố và chú Lục sẽ đi du lịch, nhà cửa giao lại cho các con."


Tôi giật mình: "Mẹ, mẹ yên tâm giao chúng con cho nhau thế à?"


Mẹ vỗ vai tôi: "Tiểu Hoán biết chừng mực."


Câu này là ý gì? "Anh ấy biết chừng mực" là sao?


2


Rất nhanh sau đó, "hai cặp vợ chồng già" kéo vali rời đi.


Tôi bấm chuông cửa nhà Lục Hoán.


Một lát sau, cửa mở.


Lục Hoán đứng tựa vào khung cửa, tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhàn nhạt mà khêu gợi: "Sao thế, Hâm Hâm?"


Quả thật là hồ ly tinh đội lốt người, khó trách từ nhỏ đến lớn luôn được gọi là "hot boy" trường nhiều năm.


Vì anh ấy quá đẹp trai, tôi gọi anh ấy là "đại mỹ nhân".


Tôi giả vờ đáng thương, kéo tay áo anh ấy: "Bố mẹ em không có ở nhà, chẳng ai nấu cơm, em không có gì để ăn."


Lục Hoán khẽ cười: "Anh biết, vốn định nấu xong rồi gọi em, nhưng em đã đến rồi, thôi thì vào trong đợi đi."


Tôi nghĩ đến nhiệm vụ của mình: "Thôi, em sẽ quay lại sau."


Nói xong, tôi bỏ chạy.


Nhìn vào tủ quần áo với đủ loại trang phục, cuối cùng tôi chọn một chiếc áo hở vai.


Khi đến nhà Lục Hoán, tôi cố tình kéo vai áo xuống để lộ ra bờ vai thơm, da thịt lấp ló như trăng non trong mây.


Tôi nheo mắt với Lục Hoán: "Anh Lục Hoán, anh thấy em hôm nay giống gì nào?"


Ánh mắt sâu như hồ nước của Lục Hoán tràn đầy vẻ khó hiểu: "Giống người?"


Tôi không nhịn được mà trợn trắng mắt: "Là mỹ nữ."


Lục Hoán nghiêm túc nhìn tôi một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Ừm, giống."


"Nhưng mà, Hâm Hâm, hình như dạo này em béo lên rồi? Quần áo không mặc vừa, vai áo cứ tuột xuống."


Tôi cắn răng nghiến lợi, vỗ ngực để lấy lại bình tĩnh.


Không sao cả, thế mới có tính thử thách.


Chân thành mới là tuyệt chiêu duy nhất.


Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Suốt hai mươi lăm năm, tại sao anh không yêu đương?"


"Không muốn yêu."


"Nhiều cô gái gửi thư tình, nháy mắt đưa tình với anh như thế, anh không hề rung động chút nào à?"


Lục Hoán xoa đầu tôi: "Em biết mà, anh là người giữ giới."


Tốt lắm, giữ giới phải không? Để xem anh giữ được đến đâu.


"Đại mỹ nhân, một mình em ngủ sợ ma lắm."


Cơ thể Lục Hoán khẽ run lên: "Hay là em ở nhà anh đi?"


Cuối cùng cũng khai sáng rồi, mọi người ơi, có thể gõ chiêng gõ trống ăn mừng rồi.


"Ăn xong, anh sẽ dọn dẹp phòng khách cho em, lâu rồi không có người ở."


Tôi nghiến răng nghiến lợi, tự đấm vào ngực.


Lương Hâm, bình tĩnh, chúng ta nhất định sẽ thắng.


Tôi đi đi lại lại trong phòng khách.


Đợi đến mười một giờ, tôi lấy lại tinh thần và đi ra.


Tôi rón rén gõ cửa phòng Lục Hoán, giọng nhỏ như muỗi kêu:


"Đại mỹ nhân, em vào được không? Anh không nói gì, coi như là đồng ý nhé."


Ồ, không bật đèn, tốt quá.


Tôi nhìn thấy một khối phồng lên trong chăn.


Ba, hai, một, tôi lao đến.


Ủa, không có gì cả.


Tôi vén chăn lên, trống rỗng.


Phía sau vang lên một giọng nói: "Hâm Hâm, em làm gì thế?"


Tôi quay đầu lại, thấy anh ấy đang quấn một chiếc khăn tắm đi ra, trên người vẫn còn nhỏ nước.


Mặt trời tối nay sao mà trắng thế, mặt trăng cũng trơn tuột quá, đến mức khiến tôi hoa cả mắt, chỉ muốn nhào tới.


Ánh mắt tôi đổ dồn vào một chỗ, nước miếng sắp chảy ra: "Em sờ một chút được không?"


Tai Lục Hoán hơi đỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, đồng tử màu mực lấp lánh như sao, dưới đáy mắt chứa một sự dịu dàng khó nhận ra.


Anh ấy không cấm, vậy có phải là đồng ý rồi không?


Hehehe, tôi thò "bàn tay hư hỏng" ra.


Anh ấy nắm lấy bàn tay không yên phận của tôi: "Đừng nghịch nữa, về phòng của em đi."


Tôi ngước lên nhìn, sự kiên định trong mắt Lục Hoán khiến tôi không thể từ chối.


"Hừ." Đi thì đi.


Tôi nằm trên giường suy nghĩ, hiện tại có vẻ như khả năng Lục Hoán thích con trai rất cao.


Nếu không, một cô gái xinh đẹp như tôi đứng trước mặt anh ấy mà anh ấy vẫn không hề động lòng, không thể nào, tuyệt đối không thể nào.


Nhưng nhìn hành động, cử chỉ, cách ăn mặc của anh ấy, thì đúng là một người đàn ông thẳng tắp.


Hay là chiêu quyến rũ của tôi chưa đủ mạnh?


Tôi thức trắng đêm lên mạng tìm kiếm: 【Làm thế nào để thử một người đàn ông có thích phụ nữ hay không?】


Bên dưới có một câu trả lời được nhiều lượt thích nhất: 【Cùng anh ấy đi mua sắm, để anh ấy chọn quần áo cho bạn, sau đó cố tình mặc cho anh ấy xem.】


Đối với câu trả lời này, tôi có chút bán tín bán nghi.


3


Sáng sớm hôm sau, khi tôi thức dậy, bóng dáng Lục Hoán đã không còn thấy đâu.


Tôi biết anh ấy có thói quen chạy bộ buổi sáng.


Mỗi ngày chạy bộ xong anh ấy sẽ tiện đường mua bữa sáng về cho tôi.


Tôi thường xuyên ngủ nướng, mỗi ngày đều sát giờ mới thức dậy, sau đó Lục Hoán tiện đường chở tôi đến công ty, tôi ăn sáng trên xe của anh ấy.


Hiện tại tôi đang là sinh viên năm tư, thực tập ở công ty nhà mình.


Giờ thì khác. để hoàn thành nhiệm vụ của dì Cố, tôi đã đặc biệt xin nghỉ một tuần.


Tôi nằm trên ghế sofa một lúc, Lục Hoán đã về.


Wow, toàn là những món tôi thích, sữa đậu nành, quẩy, bánh bao chiên, xíu mại, bánh nếp, há cảo.


"Hôm nay trời hơi se lạnh, mặc thêm áo khoác vào." Anh ấy khoác một chiếc áo khoác lên người tôi.


"Cảm ơn nhé." Anh ấy đúng là người tốt.


Nói thật, tôi cũng cảm thấy hơi lạnh, nhưng không quá lạnh nên tôi lười đứng dậy đi tìm quần áo.


Một lát sau, Lục Hoán lại đưa cho tôi một tờ giấy ăn: "Miệng dính dầu rồi, lau đi."


Tôi vừa cắn bánh bao, vừa gặm xíu mại, hai tay bận rộn: "Không sao, ăn xong rồi lau, giờ tay em đang bận."


Ngay giây sau, Lục Hoán đã ghé lại gần, lau miệng cho tôi.


Hàng mi, sống mũi, bờ môi này, sao tự dưng tôi lại muốn hôn một cái thế này?


Khoan đã, ngược rồi ngược rồi, tôi là người quyến rũ anh ấy, chứ không phải anh ấy quyến rũ tôi.


Mặc dù tim tôi đang đập loạn xạ, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản như không.


"Lục Hoán, chiều nay chúng ta đi mua sắm đi? Em muốn mua quần áo."


"Được."


Chiều, bốn giờ hơn, chúng tôi đến quảng trường đông người nhất gần đây.


Đầu óc tôi chỉ toàn là mục đích của mình.


Lục Hoán chẳng vòng vo, trực tiếp  đưa tôi đến cửa hàng của nhãn hiệu mà tôi yêu thích.


Tôi đột nhiên nhận ra, anh ấy hiểu tôi hơn cả tôi hiểu anh ấy.


Vào cửa hàng, nhân viên rất nhiệt tình đi đến chỗ chúng tôi: "Hai vị muốn chọn gì ạ?"


Ngay lập tức máu "mua sắm" trong tôi trỗi dậy: "Gần đây có mẫu mới nào không?"


Nhân viên giới thiệu cho tôi vài mẫu.


Tôi kìm nén ý muốn mua ngay lập tức: "Mỹ nhân, anh giúp em chọn đi."


Lục Hoán sững sờ vài giây: "Anh chọn?"


"Vâng, em tin vào mắt thẩm mỹ của anh."


Ôi trời, thật ra tôi chẳng tin chút nào. Nhìn tủ quần áo toàn màu đen với trắng của anh ấy, tôi mà tin thì có khác nào nhắm mắt qua cầu.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo