Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Chào anh, mời anh ngồi."
Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Tôi không có ý định yêu đương."
Chu Kỳ đánh giá tôi một lượt: "Cô Lương, tôi xem hồ sơ rồi, năm nay em cũng 22 tuổi rồi, bây giờ yêu đương là vừa đẹp, chỉ xét riêng về học vấn, em không xứng với tôi, nhưng tôi thấy em cũng khá được."
À vâng vâng, ai bảo tôi chỉ học 211.
Giọng tôi lạnh lùng: "Xin lỗi, tôi không có cảm tình với anh, cũng không có ý định phát triển."
Anh ta cau mày: "Cô Lương, em không cần tự ti, học vấn cũng không đại diện cho điều gì.
Dù sao sau khi kết hôn với tôi, em cũng không cần đi làm, ở nhà hầu hạ tôi là được rồi, em cũng biết tôi thu nhập hơn chục ngàn một tháng, nuôi em thừa sức."
Tôi cười, đúng là một con ếch ngồi đáy giếng cảm thấy mình giỏi giang.
Tôi xách túi đứng dậy định rời đi, Chu Kỳ nắm tay tôi lại: "Sao em lại đi? Tôi còn chưa nói xong, em như vậy thật vô lễ.
Xem ra gia giáo của em cũng không tốt lắm, sau này con cái sẽ không giao cho em nuôi, vẫn là nên để mẹ tôi nuôi thì hơn."
Không thể nhịn được nữa rồi, mọi người ơi.
"Buông tay!" Ngay sau đó tôi tát anh ta một cái.
Chu Kỳ lập tức trợn mắt, trên mặt nổi đầy gân xanh: "Mày dám đánh tao? Con tiện nhân."
Anh ta còn định ra tay với tôi, Lục Hoán đã giữ tay anh ta lại, đẩy anh ta sang một bên: "Cút đi."
Chu Kỳ mặt mày hung dữ trừng mắt nhìn tôi và Lục Hoán: "Thằng này là ai?"
"Không liên quan đến anh."
"Tốt lắm, con đ* thối, đi xem mắt mà còn dắt theo tình nhân."
Tôi kéo Lục Hoán đang định xông lên đánh anh ta một trận: "Kệ đi, không cần chấp với anh ta, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đừng giận, chúng ta đi thôi."
Trước khi đi, Lục Hoán đá anh ta một cái.
Tôi xoa ngực anh ấy, giúp anh ấy bình tĩnh lại: "Đừng giận nữa, không đáng đâu."
Xoa xoa, rồi chúng tôi ôm nhau, đang lúc sắp hôn thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái đầu.
Tôi liếc nhìn cô ấy, đẩy Lục Hoán ra: "Ninh Vũ Nhi, cậu nhìn gì thế?"
"Hai người, nói đi, chuyện này là từ bao giờ?"
Tôi nghĩ vẫn có thể chối cãi một chút: "Cái gì mà cái gì? Không hiểu."
Ninh Vũ Nhi vẻ mặt "cậu nghĩ tôi tin không", "nếu tôi tin thì tôi là đồ ngốc": "Thôi đi, lừa người khác thì được, muốn lừa công chúa đây, không thể nào."
Tôi đành bất lực kể lại toàn bộ câu chuyện cho cô ấy.
Ninh Vũ Nhi nhìn Lục Hoán: "Anh trúc mã, không, anh rể, cướp mất vợ của em rồi, không có gì đền bù cho em sao?"
"Tất cả chi phí hôm nay của các em, anh thanh toán."
"Thế thì được."
Lục Hoán quay về công ty, tan làm sẽ đến đón tôi.
Tôi và Vũ Nhi đi mua sắm, trở về với đầy ắp chiến lợi phẩm.
Về đến nhà, tôi kể chuyện xem mắt cho mẹ tôi nghe, mẹ tôi cũng rất tức giận.
Vài ngày sau, tôi còn nghe được một tin rất thú vị, Chu Kỳ bị người ta đánh.
Với cái kiểu người mắc bệnh như anh ta, tôi hoàn toàn không bất ngờ khi anh ta bị đánh.
Chuyện tình bí mật của tôi và Lục Hoán cũng phát triển rất thuận lợi.
Ban đầu còn hơi không quen, bây giờ tôi đã đi lại giữa hai nhà một cách thành thạo, còn tranh thủ hôn hít, nắm tay Lục Hoán.
10
Thoáng cái đã ba tháng trôi qua, sắp đến sinh nhật 23 tuổi của tôi.
Bố mẹ và Lục Hoán đều muốn tổ chức sinh nhật thật lớn cho tôi, ba năm sinh nhật trước vì bận đi học, lại ở xa nhà, nên không tổ chức gì, lần này nhất định phải bù lại.
Nhưng mà ba năm sinh nhật đó, Lục Hoán đều không vắng mặt, anh ấy đều lặn lội đến trường tặng quà, dẫn tôi đi ăn.
Thành thật mà nói thì, mỗi sinh nhật của tôi đều có anh ấy ở bên.
Bây giờ nghĩ lại, đồ yêu nghiệt chết tiệt này đã yêu tôi nhiều năm rồi, chỉ tại tôi quá quyến rũ người ta.
Bố mẹ tôi gần như mời tất cả mọi người trong khu chung cư, còn tôi thì đăng lên vòng bạn bè, ai muốn đến thì đến.
Ngày tiệc sinh nhật, tôi mới biết Lục Hoán đã bao trọn nhà hàng của khách sạn.
Tôi biết nhà anh ấy rất giàu, bản thân anh ấy cũng rất giàu.
Nhưng cũng không cần hoang phí như thế chứ? Lại còn hùng hồn nói cứ yên tâm giao cho anh ấy, tôi yên tâm cái rắm.
Ai mà tổ chức tiệc sinh nhật lại có 58 bàn chứ?!!
Lục Hoán mặc vest đứng ở cửa nhiệt tình đón khách, ai không biết lại tưởng là đám cưới.
Để tránh hiểu lầm, tôi cố tình chuồn vào nhà vệ sinh, nhưng vẫn bị mẹ tôi bắt lại.
Thế là tôi, Lục Hoán, Vũ Nhi, bố tôi đứng ở cửa chào đón khách.
"Chị Hâm Hâm."
Nghe có người gọi tên, tôi ngẩng đầu lên, buột miệng: "Anh Nghệ Sĩ?"
Nhận ra mình thất lễ, tôi vội vàng xin lỗi, sao lại buột miệng gọi ra tên đã lưu trong điện thoại vậy chứ, ngại quá.
Cũng không biết từ lúc nào Lục Hoán đã dịch chuyển đến bên cạnh tôi: "Hâm Hâm, người này là ai thế?"
Lời nói này đầy mùi giấm.
Ninh Vũ Nhi cũng buông lời trêu chọc, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt: "Đúng vậy, chị Hâm Hâm, đây là ai thế?"
Tôi ho một tiếng, nghiêm túc nói: "Đây là em trai của tôi, Tống Dụ."
Tống Dụ ngoan ngoãn chào hỏi mọi người: "Chào chú, chào anh, chào chị xinh đẹp."
Lục Hoán luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, khuôn mặt không chút cảm xúc toát ra vẻ lạnh lùng và thờ ơ.
Tiêu rồi, bình giấm của ai đó sắp vỡ rồi.
"Tống Dụ, chị dẫn em vào nhé."
Tống Dụ kéo tay tôi lại: "Chị ơi, em có chuyện muốn nói với chị." Cậu ấy kéo tôi sang một bên.
Bố tôi nhìn tay cậu ấy, quát lớn: "Thằng nhóc kia, buông tay con gái tao ra."
Ninh Vũ Nhi thích xem kịch vui nói: "Chú đừng nóng, vẫn còn người nên nóng hơn ạ."
Tôi liếc xéo Ninh Vũ Nhi từ xa, đồ chết tiệt.
Tôi vừa liếc về phía Lục Hoán, vừa hỏi Tống Dụ: "Có chuyện gì thế?"
Tống Dụ ngại ngùng cúi đầu: "Chị Hâm Hâm, em thích chị."
"Tống Dụ, em xứng đáng với người tốt hơn, chúng ta không hợp đâu."
Tống Dụ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn tôi: "Vậy thì, chúng ta ôm nhau một cái được không?"
Lời cậu ấy vừa dứt, Lục Hoán đã xách cổ cậu ấy từ phía sau: "Ôm cái đầu mày."
Cái tên này biết dịch chuyển tức thời à? Đến từ lúc nào vậy?
Lục Hoán đuổi cậu ấy về chỗ tiệc, rồi ghé vào tai tôi nói bốn chữ: "Rất muốn hôn em."
Tôi đỏ mặt cùng anh ấy vào phòng nghỉ.
Lục Hoán ép tôi vào bàn, cúi người hôn xuống.
Tôi đã viết năm lần bảng chữ cái tiếng Anh rồi mà anh ấy vẫn chưa buông tôi ra.
Đột nhiên, cửa mở, mười hai con mắt nhìn nhau.
Tôi vội vàng đẩy anh ấy ra.
Trong phút chốc, cả nhà không ai nói gì.
Dì Cố là người phản ứng đầu tiên: "Hai đứa cứ tiếp tục đi, chúng ta đi trước đây."
Mẹ tôi phụ họa theo: "Tôi đã bảo sao tìm mãi không thấy bóng dáng, hóa ra là đang làm chính sự, cứ tiếp tục đi, đừng bận tâm đến chúng ta."
Bố tôi định nói gì đó, bị mẹ tôi bịt miệng lôi đi.
"Tình yêu ngầm" từ đó trở thành "tình yêu công khai"...
Tôi và Lục Hoán đăng ảnh công khai trên vòng bạn bè.
Bên dưới vòng bạn bè của Lục Hoán toàn là những lời ghen tị:
【Hóa ra không phải em gái, mà là chị dâu.】
【Tôi đã nói mà, hôm đó Tổng giám đốc Lục căng thẳng như vậy, thì ra là vì chuyện này.】
【Anh Hoán, anh dám phản bội em, đã nói là độc thân cả đời rồi mà, nhưng mà anh đúng là may mắn, lại tán đổ được nghĩa muội của em.】
Còn bên dưới vòng bạn bè của tôi thì toàn là những lời dọa "xử" Lục Hoán.
【Vợ của tôi sắp trở thành vợ người khác rồi, nếu anh ta đối xử không tốt với cậu, tôi sẽ là người đầu tiên làm thịt anh ta.】
【Chúc mừng chị Hâm Hâm, chị phải hạnh phúc đấy, nếu không em sẽ không tha cho anh ta đâu.】
【Đại mỹ nữ của ký túc xá chúng ta đã có người thương rồi, nhưng bọn tôi sẽ mãi là chỗ dựa của cậu, 626 bất diệt!】
May mắn là sau khi công khai, mẹ tôi và dì Cố không giục cưới quá đáng, chỉ thỉnh thoảng ám chỉ một chút.
Nhưng tôi biết hai người họ ngày nào cũng cười không ngậm được miệng.
Dì Cố chỉ hận không thể cho tôi tất cả gia tài, cứ vài ngày lại kiếm cớ dẫn tôi đi mua nhẫn, vòng cổ, vòng tay.
Chưa đến nửa năm, tôi đã có hai ngăn kéo vàng.
Khi tôi và Lục Hoán đi trong khu chung cư, mọi người đều nhìn chúng tôi với vẻ mặt "đã biết sẽ có ngày này".
Người vui nhất trong số đó là dì Tống.
Tôi từng hỏi Lục Hoán rằng anh ấy thích tôi từ khi nào, cái tên này lại nhất quyết không chịu nói.
Ngoại truyện:
Hai năm sau, tôi và Lục Hoán kết hôn, trong bụng còn cất giữ một mầm non bé nhỏ.
Địa vị trong gia đình của tôi vốn đã cao, sau khi mang thai thì trực tiếp thăng cấp thành linh vật.
Tôi thường nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ, những chú chó hoang trong khu rất thích lăn lộn trên bãi cỏ.
Tôi cũng muốn làm một chú chó, tốt nhất là Samoyed.
Tôi hỏi Lục Hoán: "Chồng ơi, kiếp sau anh làm cún cưng của em có được không?"
"Được chứ."
"Vậy thì, ngày hôm sau em sẽ dắt anh đi triệt sản."
"..."
Tôi nhìn khóe mắt giật giật của Lục Hoán, anh ấy tiếp tục nói:
"Được được được, triệt sản thì triệt sản, nhưng mà phải hứa, chỉ có mình anh bị thôi, em tuyệt đối không được lén nuôi con khác."
"Được."
Mẹ tôi thì cứ thấp thỏm, sợ tôi sẽ trở nên ngốc nghếch sau khi mang thai, thế nên mỗi ngày Lục Hoán cũng dành nhiều thời gian hơn để ở bên tôi.
Đến ngày sinh, tôi được đẩy vào phòng sinh, mọi người đều đợi ở bên ngoài.
Một lúc sau, bác sĩ đột nhiên đến nói với tôi: "Cô nhắn WeChat cho chồng cô đi, bảo anh ấy đừng khóc nữa, khóc đến xé lòng, chân cứ run bần bật, chúng tôi sợ lát nữa phải cấp cứu cho anh ấy trước."
Sau khi tôi sinh con ra, tôi biết Lục Hoán đã "một trận thành danh" ở bệnh viện, trong thời gian nằm viện, ngày nào cũng có y tá đến “thăm” anh ấy.
Còn tôi đã sinh một tiểu công chúa, nặng bảy cân, hồng hào, khỏe mạnh.
Tôi tin rằng, từ đây về sau, gia đình ba người của chúng tôi sẽ vĩnh viễn hạnh phúc, như câu “kim chi ngọc diệp, phúc trạch miên trường”.
(Hoàn)